Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 33 : Huấn luyện của doanh trại thật cực khổ
Ngày đăng: 20:24 19/04/20
Editor: Phương Thúy
Beta: PhuongAnhCrazy
Đến sân huấn luyện, gương mặt âm trầm khủng bố kia lại xuất hiện.
Chu Lăng Vân chắp tay sau lưng tiến lên đứng trước đội ngũ, ánh mắt tiêu điều xơ xác nhìn từng những khuôn mặt đều mang vẻ khẩn trương phía dưới.
"Tôi đã cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, bây giờ cần tập luyện, làm nóng người một chút."
Binh sĩ phía dưới đều mang một biểu tình khiếp sợ, một ngày nghỉ ngơi từ chỗ nào đào ra vậy? Rất nhiều người trong số chúng tôi, một giờ nghỉ sức cũng chẳng có. Tối qua bị bắt ép túc trực, vừa sáng ra đã phải quét tước dọn dẹp. Trong bụng chưa có lấy một hạt cơm nào, đã bị bắt đến đây tập hợp khẩn cấp. Thế mà ông có thể nói với chúng tôi là đã cho một ngày nghỉ?
Chu Lăng Vân không nhanh không chậm giải đáp thắc mắc của mọi người: "Tôi chiều qua đã đến đây nhưng bây giờ mới tập hợp các cậu. Vậy chẳng phải là các cậu đã có thời gian nghỉ ngơi sao? Chẳng lẽ các trong đầu các cậu nghĩ rằng, đi vệ sinh cũng là huấn luyện? Dọn vệ sinh cũng là huấn luyện? Tôi ở trong quân đội nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên biết đến chương trình huấn luyện đơn giản như thế."
Đừng nói là binh sĩ, kể cả mấy sĩ quan nghe thấy những lời đó cũng bày ra một biểu tình rối rắm.
Chu Lăng Vân không nhìn mọi người bất mãn, bình tĩnh nói tiếp, "Bây giờ tôi sẽ kiểm tra kỹ năng cơ bản của các cậu, cũng là nhân cơ hội này để hiểu rõ các cậu hơn."
Ngay sau đó, mấy ngàn binh sĩ buồn ngủ cùng mấy chục sĩ quan mệt mỏi khẩn trương bắt đầu cuộc huấn luyện. Phi công đưa máy bay bay lên, tiếp tục việc luyện tập, quan quân và chỉ huy viên ở phòng quan sát nhìn chằm chằm vào những động tác phi công đang thực hiện, chỉ cần sai một động tác là bắt phải làm lại từ đầu.
Chu Lăng Vân nằm ngủ trên sofa , ngáy như sấm.
Vài sĩ quan chụm đầu vào nói chuyện, lời nói và hành động chỉ chỉ trỏ trỏ đều thể hiện bọn họ cực kì bất mãn đối với vị sư trưởng mới này.
Mặt Bạch Lạc Nhân vẫn không thay đổi, nhìn chằm chằm vào màn hình, bởi vì cậu cảm nhận được, vị sư trưởng này có năng lực kì dị. Có một con mắt đầy u ám phía sau lưng, dù cặp mắt phía trước có nhắm chặt thì vẫn có thể quan sát nhất cử nhất động của mấy người kia.
Nửa giờ trôi qua, các sĩ quan đã không mở ra nổi, hết người này đến người khác ngáp ngắn ngáp dài.
Chu Lăng Vân đột nhiên hắng giọng, bọn họ liền dựng lưng thẳng lên, xốc lại tinh thần rồi tiếp tục làm việc.
Kết quả là Chu Lăng Vân chỉ trở mình, lưng hướng về bọn họ rồi ngủ tiếp.
Bạch Lạc Nhân bị nhốt trong này cũng cực kì khốn đốn, cậu cả đêm qua chưa hề chợp mắt. Hơn nữa bọn người kia chỉ bị đau lưng thôi, còn cậu lại bị đau cả trước lẫn sau, thật sự rất khó chịu.
Ngay lúc này, Bạch Lạc Nhân không dám nhớ tới Cố Hải, sợ chỉ cần nghĩ tới một lần, tinh thần lập tức trở nên thoải mái hơn, sau đó lập tức nằm xuống ngủ ngon lành.
Một chỉ huy viên dường như rất mệt mỏi, liền trượt dài từ trên ghế xuống, phát ra tiếng động lớn.
Chu Lăng Vân tiến tới chỗ máy móc, kiểm tra tỉ mỉ, một chút trục trặc cũng không còn.
"Thật sự là do cậu ta sửa?" Chu Lăng Vân hỏi.
Bạch Lạc Nhân không nói lời nào.
"Nước đổ lên là nước đá, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy mà sửa chữa xong mớ máy móc này?" Khẩu khí của Chu Lăng Vân chắc chắn, giống như đang dạy bảo Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân khẽ nói, "Vì sao?"
"Biết rồi mà cậu còn hỏi." Chu Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, "Nếu ở điều kiện bình thường, cậu ta chắc chắn có khả năng sửa tốt mấy thứ này, nhưng qua tình huống vừa rồi, dù có muốn đi nữa thì cậu ta khẳng định không làm được. Đây là binh sĩ do cậu huấn luyện, xem đi, không hề bám sát thực tiễn."
"Nếu ngài biết cậu ta làm không được, cớ gì cứ đưa ra điều kiện hà khắc như thế?"
Chu Lăng Vân đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn vào con ngươi cậu.
"Tôi cố ý chỉnh đốn cậu."
Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Lăng Vân đuổi hết tất cả ra ngoài, duy nhất giữ mỗi mình cậu.
"Vậy ngài cứ dội nước lạnh vào tôi đi." Bạch Lạc Nhân bình tĩnh nhận trách nhiệm.
Chu Lăng Vân hừ một tiếng, "Trừng phạt chỉ huy của một tiểu đoàn, sao lại có thể dùng hình phạt dành cho trung đội trưởng được?"
Bạch Lạc Nhân hai tay nắm chặt, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn Chu Lăng Vân đầy chăm chú.
Không ngờ, Chu Lăng Vân chỉ cười nhẹ, sau đó thần không hay quỷ không biết nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi áo của Bạch Lạc Nhân ra ngoài. Tay giơ lên cao, nhanh chóng ném mạnh điện thoại xuống đất không thương tiếc.
Bạch Lạc Nhân nhìn màn hình điện thoại tan nát, cảnh tượng phi thường kinh khủng.
"Tâm không tĩnh, khó hoàn thành việc."
Đem di động đã hỏng đặt vào lòng bàn tay của Bạch Lạc Nhân, nghênh ngang mà đi.
Bạch Lạc Nhân giữ chặt điện thoại trong tay, lòng càng ngày càng lạnh giá.