Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 36 : Tôi sắp chết rồi

Ngày đăng: 20:25 19/04/20


Editor: hoaxuongrong



Trời đầy mây tại sa mạc Gobi (Mông Cổ), nơi nơi đều là tử khí trầm trầm, đất cằn ngàn dặm, bao phủ một tầng khủng bố âm trầm. Một trận tĩnh mịch qua đi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm rền vang như gầm rú, một chùm ánh sáng màu đỏ phá tan tầng mây, mở màng cho “cuộc chiến”.



Lịch sử ác chiến một lần nữa được lập lại.



Lực lượng phòng không – không quân, phòng không – hải quân dàn hàng ngang trên bầu trời; xe tăng lục quân tung hoành ngang dọc; tên lửa của lực lượng pháo binh cũng nhắm thẳng lên trời...... Toàn bộ tinh anh của các binh chủng khắp nơi hội tụ tại nơi đây, tái hiện lại một màn chiến tranh hiện đại một cách hoành tráng và kịch tính.



Bạch Lạc Nhân không rõ là những binh lính này mấy ngày trước hạ trại ở đâu, nhưng cậu biết chắc chắn mình giờ phút này mình phải trả giá như thế nào. May mắn là, ít nhất khi cậu đi tới chiến trường, còn có mấy ngàn hào nhân đứng ở trên tuyết, giơ lên những cánh tay phồng rộp sang huyết kính lễ chào họ, mắt đẫm lệ vì họ mà tiễn đưa.



Chỉ trong mười ngày huấn luyện ngắn ngủi, tất cả mọi người đều hoàn toàn “thoát thai hoán cốt”.



Giờ này khắc này, Bạch Lạc Nhân lúc nói với binh lính của mình, sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt đanh thép nữa. Cậu đã suy nghĩ thấu đáo, sau lần này trở về quân đội, nhất định phải trịnh trọng nói với họ một câu. “Các cậu làm rất tốt!”



Trước lúc Bạch Lạc Nhân đi lên chiến cơ, trong lòng cậu âm thầm nhắn nhủ với Cố Hải: “Cậu phù hộ cho tôi đi, phù hộ tôi đánh thắng trận này! tôi muốn giáng cho lão Chu biến thái một đòn, cũng muốn khiến lão Cố kia nhìn tôi với cặp mắt khác!”



Trong lúc này, sư trưởng của các đơn vị tham chiến đều tập trung tại đài chỉ huy, Cố Đình Uy đang thẳng lưng ngồi ở giữa hàng đầu tiên, bận rộn theo dõi cuộc chiến.



Mở đầu cuộc chiến, hai nhóm chiến cơ bất ngờ đột kích, giao tranh ác liệt trên không. Khói thuốc súng chưa xuất hiện, ở Trung Nguyên cách đó ngàn dặm, máy bay ném bom gào thét cất cánh, khóa khu tham chiến. Lúc này, tại vực sâu trong sa mạc, các vũ khí điện tử hoạt động hết công suất, rada giăng đầy trời, tên lửa phòng không ở mặt đất chờ lệnh......



Chu Lăng Vân ngồi ở đài chỉ huy, sớm đã tan mất gương mặt lạnh lùng, thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm màn vào màn hình lớn. Một nhóm dữ liệu theo Cửu Thiên truyền đến mặt đất, biến thành một từ sáng ngời “Thác nước”, tại màn hình lớn. (câu này mình chịu ^^)



Chiến cơ do Bạch Lạc Nhân điều khiển tựa như một “con rồng lửa”, kéo theo một cột khói trắng đâm thẳng lên trời. Trong nháy mắt, “con rồng lữa” biến thành một thiên thạch bốc lửa, rống giận, gào thét, đến nơi ẩn náo của máy bay địch đánh cho tan xương nát thịt….



Trong đài chỉ huy vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.



“Tiểu tử này là ai a?” Một tham mưu trưởng nhanh nhảo lớn tiếng hỏi.



Ngay lúc này, Chu Lăng Vân trong mắt rốt cục lộ ra vài phần đắc ý. “Người của ta, Bạch Lạc Nhân!”



Tham mưu trưởng lại hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bạch Lạc Nhân nhíu mày, “Được rồi, không cần cảm kích, đổi lại là người khác, hắn cũng sẽ lo lắng cho binh lính của mình như vậy!”



“Tôi biết......” Lưu Xung ướt mắt, “Thủ trưởng, anh luôn chiếu cố tôi lúc tôi bị thương, hiện tại anh bị thương, tôi không thể mặc kệ, tôi cũng muốn chăm sóc anh 24 giờ!”



Bạch Lạc Nhân, “......”



Không biết phải nói sao, thằng nhóc này hành động sao giống trẻ con vậy?



“Cậu xem kỹ!” Bạch Lạc Nhân đưa chân bị thương ra, lung lay trước mặt Lưu Xung, động tác thoải mái, “Thấy không? So với vết thương của cậu, hoàn toàn không cần người chăm sóc!”



“Nhưng mà......”



“Nhưng mà cái gì?” Bạch Lạc Nhân lớn tiếng ngắt lời, khí phách hỏi một câu, “Cậu khinh thường thủ trưởng của cậu sao?”



Lưu Xung nhanh chóng lắc đầu.



“Vậy mau đi đi, tôi muốn đi ngủ!”



Lưu Xung vừa đi, Bạch Lạc Nhân lập tức gọi điện thoại.



“Sao?” Giọng Cố Hải truyền tới.



Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, giọng nói anh dũng lúc nảy đột nhiên trở nên khàn khàn.



“Đại hải, tôi sắp chết rồi.”



“Cái gì?” Cố Hải rõ ràng giật mình, “Nhân tử, là cậu sao? Cậu bị làm sao vậy?”



Bạch Lạc Nhân cố ý buông tay, điện thoại trực tiếp rơi xuống nền, chỉ nghe thấy giọng Cố Hải lo lắng thất thanh.