Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 40 : Tiểu Lưu đáng thương
Ngày đăng: 20:25 19/04/20
Edit: baotri1998
"Sao cậu lại tới?"
Bạch Lạc Nhân ngắt lời nói Lưu Xung, bởi vì hắn ý thức được Lưu Xung nói thêm gì đi nữa đoán sẽ thật rắc rối.
"Bởi vì em trong lòng băn khoăn, em... em không yên tâm ."
Bạch lạc nhân không chỉ có không có bất kỳ vẽ cảm kích nào, vẫn nét mặt cứng ngắt hướng đến Lưu Xung giáo huấn:
"Tôi bị bệnh mắc mớ gì tới cậu? Cậu không ở quân đội hảo hảo huấn luyện, chạy tới đây lằng nhằn cái gì? Nhanh lên trở về cho tôi!"
"Làm sao nói chuyện này không liên quan đến em?" Lưu xung viền mắt ướt ướt, "Thủ trưởng, mỗi lần em xẩy ra chuyện, anh luôn luôn là người duy nhất vọt tới trước mặt em; nhưng mỗi lần anh xẩy ra chuyện, anh lại luôn đem em đuổi ra ngoài!"
Bạch lạc nhân cau mày tuyệt không thừa nhận, "Tôi lúc nào vọt tới trước mặt cậu? Đừng ăn nói hàm hồ! Nếu như cậu không bám dính, cậu làm sao nịnh hót tôi cũng không liên quan, hôm nay Cố tổng ở đây, Cậu đừng làm cho người ta chê cười!"
"Thủ trưởng, cậu đừng nói lời như vậy!" Lưu xung gấp đến độ đứng đó giậm chân, "Tôi đã hiểu rõ rồi, tôi bất tài lại mù quáng mà nghe theo mệnh lệnh của anh, nếu như tôi lần này lại quay đầu rời đi, tôi liền thật không có tình người!"
Bạch lạc nhân thở một hơi tiếc là không đi lên, quân đội đào tạo tâm lý khỏe mạnh tình thế trên cần phải có!
Cố hải trầm mặc hồi lâu, thấy Lưu Xung và Bạch Lạc Nhân nói mơ hồ không nói rõ tình hình, nghĩ tự mình cần phải lên tiếng.
"Tiểu Lưu, gọi cậu như vậy đúng không?"
Lưu xung hoàn vẫn còn lạc vào trong tâm tình nên không phác giác, nghe được Cố hải đang gọi hắn , đầu quay lại , tiếp tục loa loa to tiếng mà nói: "Cố tổng, anh hãy phân xử dùm xem, anh nói xem tôi lần này đến đây tôi còn có thể đi sao?"
Cố hải nghe xong nửa ngày cũng nghe không hiểu, "Lần này đến đâu?"
"Thì... Chính là thủ trưởng đối với tôi ân trọng như núi, hiện tại thủ trưởng xảy ra chuyện, tôi nên quay đầu rời đi sao?"
Cố hải trong lòng cười nhạt mấy tiếng, cậu bây giờ đang lấy oán trả ơn.
"Cậu nói cho tôi nghe một chút đi cậu ta đối với cậu ân cần như thế nào , tôi giúp cậu suy xét, xem như thế nào mà nặng như núi?" Cố hải liếc nhìn Lưu Xung.
Bạch lạc nhân thân rùng mình một cái.
Bạch lạc nhân đột nhiên rủa một câu, "Cố hải, Cậu thật ác độc!"
"Không ác độc bằng cậu!" Cố hải giận trừng trả lại.
Bạch lạc nhân xoay người muốn xuống giường, bị Cố hải hung hăng níu lại, thanh âm âm trầm ghé vào lỗ tai hắn, "Cậu mà dám chạm chân xuống đất, tôi lập tức ngay trước mặt hắn mà cùng cậu làm tình, không tin cậu liền thử xem!"
Ở trên giường phe một bộ mặt này, Cố hải từ trước đều nắm trong tay cục diện vương giả.
Bạch lạc nhân thân thể nặng nề mà nện về giường.
Mãi cho đến hơn hai giờ sáng, Bạch Lạc Nhân mắt vẫn mở, ánh mắt càng không ngừng hướng nhìn Lưu Xung. Lưu Xung đầu đã cụp xuống, đĩnh lữa ở trên vẫn luôn bay múa, trên mặt đất tí tách đã một ghềnh nước (ý là mồ hôi í).
Bạch lạc nhân lòng vẫn thắt chặt.
Cố hải hơi hơi nheo mắt lại, thấy bộ dáng này của Bạch lạc nhân, trong mắt đều lộ lên vẽ chua xót .
"Cậu cứ như vậy mà đau lòng cậu ta?"
"Đổi lại là cậu, tôi cũng sẽ đi lên, xông tới bên cạnh mà tháo dây ra ."
"Không thể đem hai ta ra so sánh, căn bản không thể so sánh, cậu coi trọng tôi có thể không quan trọng, nhưng cậu coi trọng cậu ta thì một chút cũng không được!"
Bạch lạc nhân siết chặc quả đấm , trong giọng nói lộ ra nồng nặc không cam lòng.
"Cậu thả cậu ta, tôi sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Cố hải chờ chính là lời cam đoan này, loay hoay một ngày trời trong lòng rốt cục bình ổn lại, hắn hài lòng cười cười, đi xuống giường cởi trói cho Lưu xung , Lưu xung đứng cũng không vững, nằm trên mặt đất một dáng vẽ nhe răng nhếch miệng.
Cố hải ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng sắc bén thẳng tắp quét về phía hắn.
"Cậu nhớ kỹ, thủ trưởng các cậu đối tốt với cậu, tôi không can thiệp. Thế nhưng nếu như để cậu ấy chịu phạt vì cậu, vậy tôi liền đem những gì mà cậu ấy chịu đựng từng chút tứng chút một từ từ trả lại trên người cậu!"
Lưu xung, "..."