Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 42 : Lại không phải đùa giỡn

Ngày đăng: 20:25 19/04/20


Edit: Baotri1998



Buổi tối, Cố Hải đang ngân nga một giai điệu chuẩn bị cho ‘vợ yêu’ một bữa ăn khuya, bất chợt nghe được tiếng chuông cửa, trong lòng hơi kinh ngạc, đưa đầu hướng ra ngoài xem, kết quả thấy hình bóng Bạch Lạc Nhân tiêu sái đẹp trai đứng đó .



"Tại sao cậu chạy ra ngoài?"



Cố Hải ngậm tàn thuốc, vui đùa với con dao, hình dáng rất ươn bướng .



Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, giận mà không giận nhìn chằm chằm Cố Hải.



"Lão Chu không phải do cậu mà đến bệnh viện?"



Cố Hải liếc nhìn về phía Bạch Lạc Nhân một cái, miệng nhếch lên quang co nói, "Ây dô? Tự mình bước lên cửa máy bay tôi có liên quan gì?"



Bạch Lạc Nhân anh tuấn lông mi mạnh mẽ nhiếu lại, "Thì ra đúng là cậu! !"



Cố Hải nghe được một bộ giọng điệu Bạch Lạc Nhân Tới, nụ cười trên mặt tắt đi, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, đem món ăn đổ vào mâm , thử châm chích mấy miếng, thanh âm vẫn còn quanh quẩn bên tai.



"Cậu thật sự hơi quá rồi ?" Bạch Lạc Nhân tiến đến Cố Hải trước.



Cố Hải sau lưng Bạch Lạc Nhân rửa tay, đột nhiên xoay người, nước lau tay tất cả tập trung vào mặt Bạch Lạc Nhân.



"So với ngày trước sáng bóng hơn nhiều." Cố Hải vẽ mặt không tích cực.



Bạch Lạc Nhân cay đắng bị tay hắn phá hại .



Cố Hải thử nếm vị, tức khắc hỏi lại, "Cậu còn đau lòng cho ông ta?"



Bạch Lạc Nhân chán nản, "Đó không phải là đau lòng, trong lòng tôi không nhẫn tâm được sao? Ông ta mặc dù đối gây khó dể với Tôi một chút, nhưng đó là phương diện huấn luyện cho các binh lính, tình cảm cá nhân không liên quan đến. Ông ta ngày càng đối với tôi nghiêm khắc, càng chứng minh ông ấy coi trọng tôi, nói trắng ra là ông ta vì tốt cho tôi nên mới có làm vậy."



"Ông ta vì muốn tốt cho cậu?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Ông ta là xem cậu thành một công cụ! Công cụ hiểu không? Giống như cậu đối với chiến đấu cơ vậy. Trăm phương nghìn kế mà đề cao năng lực của cậu , để phục vụ vào mục đích của ông ta tốt hơn! Và tình cảm cá nhân căn bản không quan hệ!"



Bạch Lạc Nhân ngữ khí chậm chậm, "Nhưng gián tiếp tạo nên thành tựu của tôi không phải sao?"



"Nắm chặt dương v*t của cậu là có thể đạt được thành tựu à?" Cố Hải cười đến châm chọc, "Vậy thì thật là tốt, Tôi đem dương v*t của ông ta tới vụ ‘ném bom tinh ranh’, nói không chừng lại xẩy ra chuyện…. từ giáo viên trưởng biến thành quân trưởng!"
Chu Lăng Vân nhìn ra Bạch Lạc Nhân trong lòng lo lắng, lúc này an ủi, "Đừng để bụng, cậu và em trai cậu nhất mã toán nhất mã*, trong lòng tôi rõ như kiếng. Hắn vì cậu mà cố ý chỉnh tôi, Tôi biết không phải là cậu xúi giục ."



(*: nhất mà toán nhất mà: nôm na là người này xem người kia đều quan trọng như nhau)



Bạch Lạc Nhân tâm lý càng không cảm giác được mùi vị , đứng ở trước mặt Chu Lăng Vân, khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé.



" Đem khí phách quân nhân cậu ra nào, tinh thần của cậu đi đâu mất rồi? Tới đây liền để cho tôi xem sau gáy của cậu à?" Chu Lăng Vân bất chợt tức giận quát một tiếng.



Bạch Lạc Nhân thẳng lưng ngay lập tức.



Chu Lăng Vân không rõ vì sao lộ ra dáng vẽ tươi cười, "Tôi hỏi cậu một việc."



"Mời nói." Bạch Lạc Nhân nghiêm trang nhìn Chu Lăng Vân



"Cậu và Cố Hải lén quan hệ qua lại nhiều lần rồi sao?"



Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Chu Lăng Vân, chẳng biết hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.



"Nếu như gặp gỡ nhiều lần, làm phiền cậu giúp tôi gửi lời với cậu ấy, Tôi đối với cậu ta rất cảm thấy hứng thú, ngày nào đó cùng cậu ấy uống vài chén."



Bạch Lạc Nhân ngực gần như bị áp lực không khí muốn làm nổ tung.



"Thủ trưởng Chu,, nếu như cậu có gì tức giận, thì hướng về tôi chửi mắng ! Chuyện này toàn là tôi thiêu lên! Tôi nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm."



"Cậu hiểu lầm, tôi thật thích cậu ta." Chu Lăng Vân ánh mắt nhấp nháy.



Bạch Lạc Nhân hầu như muốn phun ra một ngụm máu.



Chu Lăng Vân bất động thanh sắc thưởng thức cái bật lửa trong tay, cười mà không cười nhìn



Bạch Lạc Nhân, Chu Lăng Vân bất động thanh sắc thưởng thức thũng trong tay cái bật lửa, tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Lạc Nhân, "Không nói gạt cậu, cậu ta thật ngông cuồng ngạo mạng, thái độ của cậu ta rất giống tôi lúc còn trẻ!"



Bạch Lạc Nhân máu trên người trong nháy mắt đọng lại, hắn trong lúc mơ hồ nghĩ, Chu Lăng Vân hẳn là đùa giỡn.