Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 6 : Thế giới này thật sự rất kì diệu

Ngày đăng: 20:24 19/04/20


* * *



"Tôi là súc vật? Vậy cậu là cái gì? Gia súc?" Ánh mắt lạnh cứng của Cố Dương quét qua, nói chuyện cũng tàn nhẫn không chút lưu tình,"Tôi đã làm chuyện thiếu đạo đức, cậu làm được mấy chuyện tích đức rồi? Tôi làm tổn thương em trai họ của mình, cậu còn làm tổn thương ba ruột mình đó! Khi đó cậu bị thương là ai cả ngày vất vả quan tâm cậu? Cậu có từng thấy biết ơn không?......"



"Anh đừng có chuyển đề tài!" Cố Hải cứng rắn cắt ngang lời ngụy biện của Cố Dương,"Bây giờ tôi muốn hỏi anh, lúc tôi xảy ra tai nạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



"Vụ tai nạn đó không phải làm cho cậu mất trí nhớ chứ? Tôi còn nhớ là lúc cậu tỉnh dậy liền khôi phục ý thức mà, sau đó tất cả những gì phát sinh không phải là đều diễn ra trước mắt cậu hả? Cậu còn muốn biết gì nữa?"



"Tôi chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra trước khi tôi tỉnh."



"Trước khi cậu tỉnh? Cái này còn cần hỏi sao?Rõ ràng là đưa cậu đến bệnh viện, sau đó bác sĩ tiến hành cấp cứu."



"Anh có thể đừng vòng vo với tôi được không?" Chút xíu kiên nhẫn của Cố Hải liền mất sạch,"Anh biết rõ là tôi hỏi cái gì, lúc tôi bị tai nạn xe đến lúc tôi tỉnh lại, trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh đã nói gì với Bạch Lạc Nhân?" Cậu ta nói gì với anh? Xin anh nói đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết."



"Tôi cho cậu biết thì cậu định làm gì?" Cố Dương nhìn chăm chú vào Cố Hải,"Đã tám năm rồi, bây giờ cậu có biết sự thật, thì cũng có thể cứu vãn được gì?"



"Tôi không muốn cứu vãn cái gì cả, tôi chỉ muốn biết! Chỉ muốn biết rõ ràng từng chuyện một thôi!"



"Được, tôi cho cậu biết, cậu hãy nghe cho kỹ." Cố Dương trở lại vấn đề,"Lúc cậu xảy ra tai nạn thì đang bị kẹt xe, Bạch Lạc Nhân cõng cậu chạy đến phía xe cứu thương. Lúc tôi chạy tới bệnh viện, Bạch Lạc Nhân đang ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ tuyên bố cậu thoát khỏi cơn nguy kịch, cậu ta liền đi, trước khi đi căn dặn tôi, chờ cậu tỉnh lại, liền nói là cậu ta chết rồi."



"Không thể nào!" Cố Hải không thể nào chấp nhận sự thật này,"Nhất định là anh đã nói cái gì đó sỉ nhục cậu ấy!"


"Bạch Lạc Nhân, 26 tuổi, phi công quốc gia bậc một, thời gian bay an toàn 1407 giờ, máy bay đã từng bay qua, J-7, J-8, J-10, một lần vinh quang đứng thứ hai về kỹ thuật, một lần đạt hạng ba về kỹ thuật. Thời gian làm việc ở đơn vị, từng tham gia nghiên cứu lý luận kỹ thuật bay, cũng đưa ra khái niệm lý luận quân sự mới. Vũ Tùng Sinh, 37 tuổi, phi công bậc một quốc gia......"



(Shenyang J-8 J-7, J-10, hay còn được gọi là F-7, F8, F-10, một loại máy bay chiến đấu do TQ sản xuất.)



Chính trị viên giới thiệu xong xuôi, liền trưng cầu ý kiến của sở trưởng.



"Trước mắt thì thế thôi, chúng tôi đề cử ra hai vị này, ngài nhìn xem người nào thích hợp dẫn dắt công trình hạng mục thiết bị truyền tin vô tuyến mà lúc đó ngài vạch ra?"



Lông mày rậm của sở trưởng nheo lại, vẻ mặt tỏ ra cẩn thận nhìn chính trị viên,"Trong lòng cậu nghiêng về người nào?"



"Hai cậu ấy đều có ưu điểm riêng, nếu nói về kinh nghiệm thì, đương nhiên là Vũ Tùng Sinh phong phú hơn, nhưng nói về tính nhìn xa trông rộng và cách nói chuyện thì, nghiễm nhiên Bạch Lạc Nhân tốt hơn. Theo góc độ cá nhân của tôi mà nói thì, tôi vẫn có chút nghiêng về Tiểu Bạch, mặc dù cậu ta tuổi còn trẻ, nhưng làm việc thận trọng, đầu óc linh hoạt, tham gia nghiên cứu nhiều trong lĩnh vực này sẽ rất có lợi cho cậu ta phát triển sau này."



Sở trưởng gật đầu,"Tôi sẽ cân nhắc ưu tiên cậu ta."



Chính trị viên nắm lấy sở trưởng, ánh mắt nhấp nháy. (><)



"Đây chính là đối tượng ưu tiên phát triển quan trọng nhất của khu vực chúng tôi."



Sở trưởng cười nhạt,"Vậy chọn cậu ta đi."



............