Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma
Chương 259 : Đưa cô về nhà
Ngày đăng: 16:36 27/05/20
Editor: Waveliterature Vietnam
Lãnh Nhược Băng nghe được lời này thì chỉ có thể bất đắc dĩ, Lam Thiên Vũ nhảy từ hố lửa này lại nhảy trúng hố lửa khác, vậy thì có khác gì ở cạnh Dạ Diễm?
Chỉ là nghĩ lại, Thẩm Tang Hải nói đúng, trong thời gian ngắn chắc chắn Tiêu Hàn sẽ không động tới Thiên Vũ, cô cũng có thể nhân cơ hội này thử anh ta một chút.
Dù thế nào, Tiêu Hàn cũng dễ đối phó hơn Dạ Diễm, chỉ cần lúc đó thấy anh ta không thích hợp, dựa vào thế lực nhà họ Thẩm, muốn cứu Thiên Vũ ra không phải chuyện gì khó.
Nghĩ vậy, Lãnh Nhược Băng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
***
Tiêu Hàn và Lam Thiên Vũ tới khu biệt thự trong thành phố xa hoa nhất Cảng Đô, giống với miêu tả của Tiêu Hàn, biệt thự ở đây căn nào cũng nguy nga như trong truyện cổ tích, đẹp đẽ như mơ.
Vườn hoa rộng lớn, bể bơi yên tĩnh, còn có hoa tường vi leo đầy tường.
Căn biệt thự thiết kế lãng mạn kiểu Châu Âu, tất cả đồ trang trí đều là đồ xa xỉ bậc nhất không ai dám dùng, có một cây đàn dương cầm xa hoa để sát cửa sổ trong phòng khách, ánh nắng hắt vào tỏa ra những vầng quang chói lóa.
Căn biệt thự thiết kế lãng mạn kiểu Châu Âu, tất cả đồ trang trí đều là đồ xa xỉ bậc nhất không ai dám dùng, có một cây đàn dương cầm xa hoa để sát cửa sổ trong phòng khách, ánh nắng hắt vào tỏa ra những vầng quang chói lóa.
Lam Thiên Vũ đừng trong phòng khách, vẫn đang ngắm nhà Tiêu Hàn, cảm giác như đang mơ, giấc mơ cô lạc vào truyện cổ tích, trở thành nàng công chúa cao quý nhất.
Khi còn nhỏ, cô đã từng tưởng tượng một ngày có thể trở thành vợ Tiêu Hàn, anh vẽ một căn biệt thự xa hoa trên giấy, hứa với cô, tương lai sẽ làm đám cưới với cô trong một căn nhà như vậy.
Mà giờ, Tiêu Hàn đã thực hiện được một nửa lời hứa ấy, căn biệt thự này giống bản vẽ khi đó như đúc, anh còn mua một cây đàn dương cầm mà cô thích.
"Lam Thiên Vũ, em thích chứ?" Tiêu Hàn thân mật ôm lấy Lam Thiên Vũ từ phía sau, quyến luyến mái tóc mềm mại của cô, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
"Rất đẹp." Lam Thiên Vũ có hơi mất tự nhiên, nhẹ nắm chặt lấy tay Tiêu Hàn, gượng cười, khẽ nói:
"Tiêu Hàn, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước."
"Được, anh dẫn em đi." Tiêu Hàn đột nhiên ôm Lam Thiên Vũ bước đến cầu thang.
"Tiêu Hàn, thả em xuống, để em tự đi." Lam Thiên Vũ nhíu mày, khẽ nắm cổ áo anh ta.
"Đừng lộn xộn." Tiêu Hàn ôm cô càng chặt.
***
Lên đến hành lang tầng hai, Tiêu Hàn hất hất cằm, chỉ vào căn phòng bên trái nói: "Lam Thiên Vũ, đó là phòng của em, bên cạnh là phòng anh, kia là phòng khác, phòng sách, còn có phòng cho em tập đàn, đợi em nghỉ ngơi xong, anh sẽ dẫn em đi tham quan."
"Tiêu Hàn..." Lam Thiên Vũ gấp gáp nói chưa hết câu, Tiêu Hàn liền đá văng cửa phòng, ôm cô bước vào, xoay người đặt cô lên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh không kiềm chế nổi, chống tay hai bên vai cô, bao lấy cô như một nhà giam, ánh mắt chăm chú, ngón tay thuận theo trán khẽ trượt xuống.
***
Đôi môi đỏ mọng của Lam Thiên Vũ, đôi mắt to tròn long lanh không ngừng tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng, khiến anh ngo ngoe, khiến đôi mắt anh phải dấy lên dục vọng, nói như thì thào: "Thiên Vũ, em thật đẹp!"
Lam Thiên Vũ giơ tay đặt trước ngực anh, khẩn trương nhìn anh rồi hoảng hốt nói: "Tiêu Hàn, em, em muốn nghỉ ngơi..."
Cô còn chưa nói xong, Tiêu Hàn đã đặt một nụ hôn lên trán cô, nụ hôn vô cùng sâu sắc.
Lam Thiên Vũ kinh ngạc mở tròn hai mắt, cơ thể run lên lẩy bẩy, hai tay vô thức đẩy ngực anh ra: "Tiêu Hàn, anh đừng như vậy..."