Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma
Chương 272 : Sinh nhật vui vẻ 7
Ngày đăng: 16:36 27/05/20
Editor: Waveliterature Vietnam
"Cảm ơn!" Lam Thiên Vũ nhận lấy bộ quần áo, thuận miệng hỏi: "Tiêu Hàn đâu?"
"Cậu chủ Hàn đang ở trên boong thuyền chờ cô tới ăn sáng." Chị giúp việc chỉ lên phía trên thuyền.
"Được, cảm ơn cô." Lam Thiên Vũ gật đầu rồi đóng cửa lại, cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay một bộ đồ mới.
Bên trong cô mặc một chiếc áo lụa màu trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, phía dưới là một chiếc quần dài màu đen bó sát, trong bộ quần áo mới trông Lam Thiên Vũ thật thanh thoát và xinh đẹp.
Lam Thiên Vũ lấy một bông hoa bằng lụa màu vàng ghim lên mái tóc trông rất dễ thương.
Cô bước lên boong thuyền, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Hàn đang cầm một ly rượu vang ngồi đó ngắm cảnh biển, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, cởi bỏ hai cúc áo ở cổ, mái tóc bồng bềnh cùng vạt áo tung bay trong gió càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn phi phàm cùng tinh thần phấn chấn.
"Tiêu Hàn..." Lam Thiên Vũ bước nhanh về phía trước.
"Lam Thiên Vũ!" Tiêu Hàn quay đầu nhìn cô, dáng vẻ thanh khiết nơi cô làm anh ta rung động, yết hầu chuyển động lên xuống cố gắng đè nén dục vọng trong lòng, trên môi cong lên một nụ cười ấm áp: "Hôm qua ngủ ngon không?"
"Có phải hôm qua em đã uống say?" Lam Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hàn.
Chuyện hôm qua cô đã chẳng còn ấn tượng gì, hoàn toàn không nhớ có người đã hôn cô, chỉ nhớ cô cùng anh ta uống rượu, còn nói chuyện rất vui vẻ, sau đó cô cảm thấy choáng váng nên anh ta dìu cô về phòng ngủ, sáng nay khi tỉnh giấc, quần áo cô vẫn nguyên vẹn trên người, cơ thể cũng không có gì khác thường nên cô cũng không nghĩ nhiều, còn tự trách bản thân quá đa nghi.
Tiêu Hàn nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, đến bây giờ còn có chút chưa thỏa mãn, nếu như tối hôm qua anh ta chiếm đoạt cô, hôm nay cô sẽ phản ứng như thế nào?
Tiêu Hàn rất nhanh có phản ứng lại, khẽ cười: "Đúng vậy, em mới uống có một chút mà đã say đến không biết gì, còn chưa cắt bánh kem nữa."
"Ha ha, anh cũng biết tửu lượng của em rất kém mà." Lam Thiên Vũ ngại ngùng nói.
"Thiên Vũ, em nhắm mắt lại, anh tặng em một món quà!" Tiêu Hàn thần bí nói.
"Không cần đâu, anh đã đưa em ra biển chơi, còn mời em ăn cơm nữa, đó đã là món quà tốt nhất rồi." Lam Thiên Vũ cười nói.
"Không cần đâu, anh đã đưa em ra biển chơi, còn mời em ăn cơm nữa, đó đã là món quà tốt nhất rồi." Lam Thiên Vũ cười nói.
"Mau nhắm mắt lại." Tiêu Hàn cưng chiều nhéo má cô một cái.
Lam Thiên Vũ nghe lời nhắm mắt lại, cô cảm thấy trên cổ hơi lành lạnh, khi Tiêu Hàn xát gần cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và trái tim đang đập điên cuồng của anh ta.
"Xong rồi." Tiêu Hàn vỗ vỗ lên vai Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ mở mắt nhìn Tiêu Hàn, anh ta hất hàm chỉ về phía cổ cô, cô cúi đầu nhìn thấy trên cổ mình là một sợi dây chuyền mặt kim cương sáng chói tuyệt đẹp, viên kim cương này nặng ít nhất sáu ca ra, bao bọc bên ngoài viên kim cương là những cánh hoa màu trắng, tạo thành một bông hoa năm cánh, cùng với sợi dây chuyền phát ra những tia sáng rực rỡ, cực kỳ xa xỉ và quý giá.
Tiêu Hàn nâng gương mặt Lam Thiên Vũ lên, dịu dàng hỏi: "Có thích không?"
"Đẹp quá, nó đắt lắm đúng không?" Lam Thiên Vũ hỏi.
"Đối với anh tiền không thành vấn đề, vì em dù có tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng xứng đáng." Tiêu Hàn say đắm nhìn Lam Thiên Vũ, cố gắng khống chế ý muốn hôn cô.
"Anh đối xử với em thật tốt, nhưng món quà này em không thể nhận được." Lam Thiên Vũ tháo sợi dây chuyền xuống đưa trả Tiêu Hàn,"Nó quá đắt, hãy để dành sau này tặng cho bạn gái của anh."
"Em chính là bạn gái của anh." Tiêu Hàn buột miệng thốt lên, Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn anh ta, Tiêu Hàn lập tức đổi giọng, "Lẽ nào không phải sao? Em và Thẩm Hân, cả Kiều Tinh đều là bạn anh mà, tặng cho các em một sợi dây chuyền cũng không có gì quá đáng, trước đây mỗi khi đến sinh nhật anh, ba đứa bọn em đều tặng quà cho anh đấy thôi."