Thương Em Vào Lòng
Chương 18 :
Ngày đăng: 19:54 18/04/20
Lão thầy giáo thấy thế vẻ mặt lại kỳ quái, ông liếc nhìn Dư Hạc một cái rồi khẽ hít một hơi, “Dư Hạc, vừa rồi thầy nhận được một cuốc điện thoại, em không được kích động mà hãy nghe thầy nói…”
Lại đến giờ tan học, Giản Quân Khải vẫn như thường đến cửa lớp học của Dư Hạc chờ, anh tùy ý lấy ra một quyển sách, tựa vào trên tường vừa xem vừa lẳng lặng chờ.
Đến khi thầy của bọn họ rốt cục cho ra về, các học sinh tốp năm tốp ba đi ra, trong đó Lý Y Hiểu khi đi qua còn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh một cái, có điều Quân Khải thì ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng.
Đám người càng lúc càng giảm, Quân Khải rốt cục cũng cất quyển sách trên tay vào, nhịn không được đứng thẳng người lại, tại sao Dư Hạc giờ này còn chưa ra ? Anh cau mày đi đến cửa phòng học, bên trong còn có vài người lẻ loi đang vừa thu dọn đồ đạc vừa trò chuyện, nhưng lại không có thân ảnh Dư Hạc đâu.
“Thật xin lỗi.” Quân Khải mở miệng hỏi, “Xin hỏi Dư Hạc đã đi chưa ?”
Mấy tháng nay, anh ngày nào cũng đến tìm Dư Hạc, mà bản thân lại là thành tích rất tốt trong trường, ngoại hình tuấn tú, nên tất nhiên người trong lớp Dư Hạc đều biết anh. Nghe vậy bọn họ nhìn nhau một chút, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, “Hình như từ trưa đã không thấy người rồi! Bọn này cũng không rõ.”
Dư Hạc vốn dĩ luôn giống như không tồn tại, bọn họ hiển nhiên sẽ không để ý cậu là biến mất từ khi nào.
“Giữa trưa ?” Giản Quân Khải nhíu nhíu mày, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy bất an, “Sẽ không a, hồi trưa tớ còn ở cùng cậu ấy mà! Cậu ấy buổi chiều có đến lớp không ?”
Bọn họ thu thập xong các thứ nên vội vã muốn rời đi, không muốn nhiều lời với anh, trả lời cũng cho có lệ, “Có thể đến, cũng có thể không, ai mà rảnh rỗi đi chú ý cậu ta a !”
Tim Quân Khải đập thật sự nhanh, lần trước đột nhiên không thấy cậu là bởi vì trách anh lúc sáng không chờ cậu, coi như là có nguyên nhân, nhưng lúc này đây là vì sao, như thế nào lại…
“Tớ sẽ vĩnh viễn bên cạnh cậu, vĩnh viễn làm người thân của cậu, cho nên, đừng tiếp tục đau buồn nữa có được không ?” Giản Quân Khải cậu ra, hai tay vẫn như cũ ôm lấy mặt cậu, chóp mũi kề vào nhau.
Đầu lưỡi của Dư Hạc đã mất hết cảm giác, cậu đờ đẫn nhìn Quân Khải, vô số giọt nước mưa từ trên trán chảy xuống, làm tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, người trước mắt này, trông ánh mắt của cậu ấy kiên định như thế, giống như xem cậu là một trân bảo quan trọng nhất thế gian này vậy. Trong lòng cậu rung động một hồi, rồi nước mắt đột ngột chảy ra.
Quân Khải nhẹ nhàng hít vào một hơi, không biết vì sao, tuy rằng trên mặt Dư Hạc tràn đầy nước mưa, nhưng trong nháy mắt kia anh có thể nhận thấy được, Dư Hạc khóc.
Anh ôm Dư Hạc vào ***g ngực, càng không ngừng ghé vào tai cậu thì thầm, “Không sao không sao, tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, chúng ta về nhà có được không ?”
Qua hồi lâu, Dư Hạc rốt cục nhẹ nhàng gật đầu. Cậu hơi lảo đảo đứng lên, Giản Quân Khải cầm lên chiếc ô bên cạnh, che lên đỉnh đầu Dư Hạc, sau đó gắt gao ôm vai cậu.
Bọn họ lên chiếc xe taxi lúc đi tới để về nhà Giản Quân Khải.
Anh lập tức lấy bộ đồ lần trước Dư Hạc để lại đưa cho cậu, “Tắm trước đi, nếu không lát nữa cảm lạnh là không xong đấy.”
Dư Hạc ánh mắt phức tạp nhìn anh một cái, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhận lấy quần áo, ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Giản Quân Khải biết, kỳ thật trong lòng Dư Hạc có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng hiện tại tiểu Hạc không có tâm tư để hỏi hay nói bất cứ thứ gì nữa.