Thương Em Vào Lòng

Chương 42 :

Ngày đăng: 19:55 18/04/20


Trong di động im ắng, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ.



“A lô, tiểu Hạc, tiểu Hạc em đâu rồi ?” Quân Khải che một bên tai đi vào phòng, tạp âm ầm ĩ mới hơi giảm bớt.



“Rốt cuộc là em không lên tiếng hay có nói mà anh không nghe thấy ?” Anh khó hiểu nhíu nhíu mày, “A lô, a lô…”



“Anh… vẫn chưa ngủ sao ?” Qua thật lâu, bên kia di động mới truyền đến tiếng Dư Hạc có hơi trầm thấp.



“Làm sao vậy ?” Quân Khải lập tức nhận ra cậu có gì đó không thích hợp.



Dư Hạc mấy máy môi, “Em… Ưm, quên đi, không có gì.”



Cậu nói như thế lại càng làm cho người ta lo lắng, Quân Khải cau mày, “Rốt cuộc là làm sao ? Ngủ một mình không được  à ? Có cần anh sang ngủ cùng không ?”



“Không cần.” Môi Dư Hạc vẫn còn hơi run, “Em chỉ là đột nhiên thức giấc nên gọi cho anh thôi.”



Không có gì cả, chỉ là bỗng dưng muốn nghe giọng nói của anh.



Quân Khải cười khẽ, “Sao nào, nhớ anh hử ?”



Dư Hạc thản nhiên gật đầu, “Ừm, nhớ anh.”



Giản Quân Khải đơ người một chút, trên mặt mang theo ý cười, “Ngày mai ba anh phải đưa dì Lưu về nhà nàng, anh sẽ không đi cùng bọn họ, đến lúc đó anh qua tìm em được không.”



Dư Hạc vui vẻ trong lòng, mặc dù thanh âm của cậu nghe không ra mảy may, “Thật không ?”



“Thật mà. Thế còn, em thật sự không cần anh qua sao ?”



“Giờ là đêm 30 mà, anh tìm taxi đâu ra a !” Dư Hạc nở nụ cười, “Đã nói không cần, cả ngày đi tới đi lui anh không mệt ư ?”



Quân Khải bĩu môi, “Còn không phải vì em sao ?” Nói xong anh nhìn lướt qua làn pháo hoa còn chưa ngừng bắn ngoài cửa sổ, “Lại một năm mới nữa rồi nhỉ !”



“Vậy… Ước vọng năm mới của anh là gì ?”



“Ước vọng năm mới sao ?” Quân Khải cười cười, “Đó là có thể cùng em vượt qua năm kế tiếp, rồi những năm kế tiếp của kế tiếp, ưm… Sau đó dưỡng em đến mập mạp phì nhiêu, ngoại trừ anh ra thì ai cũng sẽ chướng mắt em, ha ha, thế là em sẽ thuộc về riêng anh.”
Giản Hành Tri thản nhiên nói một câu, “Chúng ta đi đây.”



Đi đi đi đi, nhanh đi đi để tôi còn đi tìm tiểu Hạc.



Quân Khải có chút miễn cưỡng dạ một tiếng, anh tiễn bọn họ ra tới cửa, nhìn Giản Hành Tri cùng Lưu Lỵ Lỵ ngồi lên xe, dần dần khuất khỏi tầm mắt của mình, sau đó tinh thần liền trở lại sung sức, đón một chiếc taxi đi về chỗ Dư Hạc.



“He he, surprise !”



Dư Hạc vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quân Khải đang giang rộng hai tay với mình, chớp mắt, “Anh đã đến.”



Quân Khải xoa tóc Dư Hạc một phen, nhanh chóng biến mái tóc mềm mại vén gọn gàng của cậu thành một ổ quạ, “Em ít ra cũng nên biểu lộ chút kinh hỉ chứ, thấy ghét !”



Dư Hạc hơi mờ mịt nhìn anh, “Hôm qua anh nói bữa nay đến gặp a !”



Ặc ! Quân Khải đầu hiện ba vạch hắc tuyến. Được rồi, coi như thua em.



“Ăn sáng chưa ?”



“Em vừa mới nấu cháo, còn đang để trong bếp, anh muốn ăn không ?”







Ngày lại ngày cứ thế mà trôi, thời gian Quân Khải ở chỗ Dư Hạc còn nhiều hơn ở nhà mình, bọn họ cả ngày dính lấy nhau, cùng nhau xem TV, cùng nhau làm bài tập về nhà, sau đó cùng nhau lên giường ngủ.



Không lâu sau đó… Cuối cùng cũng đến nhập học.



Kỳ thật so với người thường, Quân Khải đặc biệt hy vọng có thể nhanh chóng đến nhập học, bởi vì sau khi nhập học anh sẽ có thể đóng đô ở chỗ này khỏi về nhà. Bất kể là vì Dư Hạc, hay là vì nữ nhân đã dọn đến ở nhà anh kia, anh đều ghét phải ở nơi đó.



Hôm nay, Quân Khải đang ngồi trong lớp học, tan học sắp đến, vì thế trong lòng anh liền nổi lên sự nôn nóng. Chuông tan học cuối cùng cũng reo, Quân Khải thu dọn xong đồ đạc liền định xông ra ngoài, mỗi buổi chiều đến chờ Dư Hạc tan học đã trở thành thói quen của anh.



Nhưng ngay lúc đó, ngoài cửa lớp bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười.



“Này, vội vã chạy đi để làm gì thế ?”