Thương Mấy Cũng Là Người Dưng

Chương 6 : Xem như bằng không

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Chia tay, điều còn lại trong suy nghĩ của vài người từ đó về sau, có lẽ là: "Người ta có đang nhớ đến mình?".



Anh đang nghĩ gì? Trong vô chừng quên nhớ đến đi thường trực, có riêng một phút nào bình tâm thương về em ở phía cũ?



Em đang nghĩ gì? Trong bề bộn lo toan xã giao thường nhật, có khi nào em từ bỏ hết mọi mối quan hệ hời hợt để nhớ lại hơi ấm đã từng đan tay mình?



Chúng ta đang nghĩ gì? Kể từ ngày chia tay...?



Con người ta ngộ vậy đó. Lúc buông câu từ bỏ, đôi khi chẳng thèm nghĩ ngợi đến một giây. Vậy mà kể từ khoảnh khắc ấy, lại dành cả đời về sau để tự vấn "giá mà, nếu như, phải chi" ngày đấy chúng ta biết nghĩ cho nhau, thì đâu biết chừng...



Nhưng rồi cũng qua, cũng thành xưa cả.



Giờ cắn môi tiếc nuối cũng chỉ thấy mọi điều đã đổi thay, thời gian đã cựa mình xóa nhòa tất thảy mọi chỉ dấu dẫn về mọi thời "anh là của riêng em". Trên bản đồ cuộc đời nhau, anh và em đã trở thành chấm nhỏ lọ thỏm giữa bạt ngàn những giao điểm, định vị chi chít của bao miền đất mới - nơi "mộng trùng lai" không có thật trên đời.



Chỉ có sự ích kỷ vẫn luôn nhân danh tình yêu để tò mò hiếu kì về cuộc sống mới của người từng yêu cũ.



Người ta có đang đường hoàng sống tiếp một đời hạnh phúc thiếu mình? Người ta đang quen ai đó với những ngọt ngào đáng lẽ thuộc về mình? Người ta thật đã quên chuyện cũ nhanh thế, cam tâm không đành cho mình?


Vì họ phải nghĩ cho trái tim mình, phải tìm một chốn bình yên khác để dung dưỡng và nương náu lại tình yêu sau một lần đổ vỡ. Vì họ phải nghĩ cho người yêu mới sau này bằng toàn tâm toàn ý thương quý cưng chiều để không lặp lại sai lầm đã từng có lúc trước với em. Vì họ phải sống cuộc đời của họ - cuộc đời mà ở đó em đã không còn tồn tại hay lần khuất để chạm vào nữa.



Thế nên. Em. Làm ơn tỉnh dậy đi!



Để một lần đối diện với sự phũ phàng của đời thực lẫn của lòng người. Rằng, hai đứa mình, đau đớn cực cùng nhất, là đã không còn trong ý nghĩ của nhau...



Anh đã không còn nghĩ về em như một chốn đi về thân thuộc, như một bình yên duy nhất để anh tựa vào.



Anh đã không còn nghĩ em sẽ đau lòng ra sao khi nhìn anh cùng người mới tô vẽ hạnh phúc bằng thứ màu sắc vốn dĩ từng thuộc về hai đứa mình.



Anh đã không còn nghĩ đến em như một lẽ tất yếu của phần đời này mà anh từng em là không thể thiếu, giờ cũng chia hai nửa không hề dính líu phận sự nhau.



Anh đã không...



Anh đã không...



Anh đã không...



Vậy em, còn đau gì nữa, còn đợi gì nữa, khi người ta đã xem em bằng một con số không?