Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 117 : Là danh sĩ thật tự phong lưu

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Bạch Sầu Phi đã quyết tâm phải giết Vương Tiểu Thạch, quyết tâm này đã nảy sinh từ sớm.



Quyết định hắn vừa đưa ra là vây giết Vương Tiểu Thạch.



Đối phó với kẻ địch, quyết chiến công bình giết chết hắn, đó là hành vi của anh hùng. Nhưng kiêu hùng thì không cần quan tâm đến những thứ này, chỉ cần giết chết kẻ địch là được, bất kể dùng thủ đoạn gì, bất kể có công bình hay không.



Nơi này là Kim Phong Tế Vũ lâu, là địa bàn của hắn. Bên cạnh có người của hắn, thủ hạ của hắn, cao thủ trong tay hắn.



Hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, những người này sẽ hợp sức tấn công Vương Tiểu Thạch. Cho dù không giết được Vương Tiểu Thạch, cũng sẽ khiến đối phương mệt chết. Nếu vẫn không thể làm đối phương mệt chết, chỉ cần mình ung dung ra tay, cho dù có mười tám Vương Tiểu Thạch cũng không còn hài cốt.



Tóm lại, giết Vương Tiểu Thạch là mục đích duy nhất.



Hắn đã không thể chịu đựng người này được nữa, cần phải nhanh chóng trừ khử đối phương. Còn như quyết đấu theo kiểu anh hùng, hoàn toàn không cần thiết, hắn muốn đối phương phải chết chứ không chỉ là giành thắng lợi.



Đánh bại một người chỉ là thắng lợi nhất thời, giết chết kẻ địch mới là thắng lợi vĩnh viễn.



Hắn đã không còn kiên nhẫn, nhất là vừa rồi trông thấy Vương Tiểu Thạch có thể khoan nhượng, bao dung, bảo vệ một người đã ám sát, ám toán, bắn mình bị thương, hắn đã cảm thấy nhất định không thể để kẻ này sống tiếp.



Không thể để đối phương sống tiếp một phút giây nào.



Giết chết đối phương!



Sự tồn tại của người này quả thật đã phản ánh ra sự hẹp hòi, tàn nhẫn và bất nhân của hắn.



Giết chết đối phương!



Vương Tiểu Thạch còn sống, giống như là để chứng minh nhân duyên của hắn tốt hơn mình.



Giết chết đối phương!



Giết chết đối phương!



Giết chết đối phương!



Bất kể như thế nào, không thể để cho đối phương có bất kỳ cơ hội sống sót nào.



Tuy hắn đã ra lệnh, nhưng trong số đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng không phải mọi người đều muốn giết Vương Tiểu Thạch, không phải người người đều muốn đối địch với Vương Tiểu Thạch.



Nhưng ít nhất cũng có mấy người lập tức bao vây.



Bảy người, bảy đệ tử không tầm thường.



Sư phụ của bảy người này liên thủ, cho dù là Nguyên Thập Tam Hạn, Gia Cát tiên sinh năm đó cũng khó đối phó được. Trên thực tế, năm xưa Gia Cát tiên sinh cũng phải dốc hết sức bình sinh, mới có thể đánh bại sáu người trong đó, còn Nguyên Thập Tam Hạn đối phó với người lợi hại nhất trong đó, cũng suýt chút nữa phải bỏ mạng.



Bọn họ có một ngoại hiệu, gọi là “Thất tuyệt Kiếm Thần”.



Đệ tử của bọn họ cũng có ngoại hiệu, gọi là “Thất Tuyệt Thần Kiếm”.
Đỗ Trọng còn chưa hoàn hồn:



- Ngoại trừ người của Tượng Tị tháp, còn có một đám người khác, bọn họ… người đông thế mạnh.



- Hoàng lâu có trọng binh canh giữ, không lý nào trong thời gian ngắn cũng không giữ được.



Bạch Sầu Phi nổi giận quát lên:



- Người tới là ai?



- Hình như là… người của Lục Phân Bán đường.



- Lục Phân Bán đường?



Bạch Sầu Phi quát:



- Bọn chúng cũng tới thừa vũng nước đục này, đáng chết… bảo Bát Đại Đao Vương tử thủ!



- Lâu chủ, thủ… thủ không được nữa.



Đỗ Trọng thở gấp nói:



- Bởi vì bọn chúng được hai người chỉ huy… hai người đó… mọi người đều không dám giao đấu với bọn họ…



Bạch Sầu Phi đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ hỏi một câu:



- Người nào?



- Dương Vô Tà và Mạc Bắc Thần.



Vẻ mặt Đỗ Trọng đau khổ nói:



- Bọn họ đều là lão cán bộ, lão thần tử trong lâu, rất nhiều huynh đệ không dám… không muốn động thủ với bọn họ…



- A!



Bạch Sầu Phi còn chưa kịp ứng biến, lại thấy “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi hoảng hốt chạy đến, người chưa tới đã hô lên:



- Không xong rồi!



Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, toàn thân đều căng thẳng. Hắn nhướng mày, ưỡn ngực, mím môi hỏi:



- Chuyện gì?



Sắc mặt Tường Ca Nhi xanh mét giống như vừa thấy quỷ… không, phải nói là thấy được thứ còn đáng sợ hơn quỷ, mới có thể khiến cho người nhỏ gầy gan lớn này sợ hãi như vậy.