Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 30 : Tân cơ (cơ hội mới)

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Phải làm thế nào để theo đuổi cô gái kia, chuyện này làm cho Đường Bảo Ngưu rất khổ tâm.



Đường Bảo Ngưu luôn cho rằng hắn là một anh hùng hảo hán đại trượng phu, điều kiện rất tốt. Luận về hình dáng thì hắn tướng mạo đường đường, luận về phong thái thì hắn đâu chỉ bất phàm, luận về cơ trí hắn quả là thiên hạ vô song, luận về tâm địa thì hắn chân thực nhiệt tình, luận về văn tài thì hắn cũng có thể xem là kinh luân đầy bụng, luận về võ công thì hắn càng là… mặc dù không phải là đệ nhất võ lâm, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hắn đã không nhặt được bí kíp hiếm thấy, cũng không có cao nhân thần bí truyền dạy võ công tuyệt thế, chỉ có thể bái sư từng bước, luyện tập võ nghệ từng bậc. Hắn còn trẻ mà đã luyện võ công đến mức cao cường như vậy (hắn luôn cảm thấy mình vẫn rất trẻ, không khác gì so với mười mấy tuổi… mặc dù tuổi tác hiện giờ của hắn là mười mấy tuổi cộng thêm hơn trăm tháng), chỉ vì hắn quá khiêm tốn nên mới không kiêu ngạo, nhưng tự mãn một chút cũng là chuyện đương nhiên, có bản lĩnh thì tự có danh tiếng.



Căn cứ vào các điều kiện ở trên, lẽ ra mỹ nữ phải chủ động lao vào lòng hắn, chứ không phải hắn chủ động nghĩ cách để “theo đuổi” nữ nhân như vậy.



Đây là chuyện không hợp lý, cũng là không hợp “pháp”.



Hắn thậm chí còn cho rằng đúng là “không có thiên lý”.



Có điều trên đời này, không biết hắn số khổ ra sao, luôn luôn gặp phải những chuyện “không có thiên lý”.



Đương nhiên, trên đời này có rất nhiều chuyện vốn là “không có đạo lý”. Đường Bảo Ngưu cảm thấy hắn đi đến nhân gian chuyến này, chính là để thay người ta “đòi lại công lý”. Đương nhiên hắn không để ý đến phương thức “đòi công lý” là dùng nắm tay để “đòi”.



Có lần Thẩm Hổ Thiền hỏi hắn:



- Khi chính ngươi cũng không biết đạo lý ở đâu, làm sao thay người đòi công lý? Lỡ may làm không tốt, ngươi tự cho mình đúng, lẽ thẳng khí ngay, dùng võ lực ức hiếp người đàng hoàng, vậy thì phải nhờ hiệp sĩ khác dùng “nắm tay” để trả lại công lý cho ngươi.



Câu trả lời của Đường Bảo Ngưu là:



- Đạo lý mà ta không hiểu, cũng sẽ không vung tay bừa bãi. Trừ khi là kẻ ác ức hiếp người, ta mới dùng ác chế ác. Người khác đạp ngón chân ta, ta sẽ chặt đuôi của hắn. Nếu người khác nói lý với ta, ta sẽ nói đến cùng với hắn, nói không lại hắn thì ta sẽ chấp nhận. Hắn ức hiếp người thì ta mới ức hiếp hắn, hắn dùng võ lực thì ta mới dùng võ lực giải quyết hắn, như vậy không đến nỗi đánh lầm người tốt, giết lầm lương dân.



Lúc đó Thẩm Hổ Thiền gật đầu nói:



- Người luyện võ chúng ta, bản thân giống như một món vũ khí, quan trọng nhất không phải chỉ là biết cách thương người giết người, mà còn phải biết làm thế nào để tự kiềm chế, không giết người thương người bừa bãi. Ngươi có thể khống chế võ lực, mới xem là hiểu được võ công, nếu không thì chỉ là bị võ lực nô dịch, không khác gì so với răng nanh móng vuốt của cầm thú, thậm chí còn tệ hơn.



Đối với chuyện này, Đường Bảo Ngưu đương nhiên cũng không thể dùng võ lực giải quyết.



Ngươi bảo hắn dùng hai nắm đấm để khiến cho một cái cô gái thích hắn sao?



Ái tình không thể miễn cưỡng, đây là đạo lý mà ai cũng biết. Nhưng khi ngươi thích một người mà lại không chiếm được tình yêu của người đó, nhắc đến đạo lý này e rằng cũng chỉ đồng ý một cách miễn cưỡng.



Đường Bảo Ngưu cũng giống như phần lớn người thất tình, yêu đơn phương và yêu thầm, nghĩ tới nghĩ lui, gãi rách da đầu cũng không hiểu tại sao nàng lại không để ý đến mình? Tại sao không thích mình? Tại sao không phát hiện ra là mình thích nàng?



Cuối cùng, hắn nghĩ đến một lý do. Lý do này chắc chắn có đạo lý, rất có thể sự thật chính là như vậy.



Cho nên hắn tìm một bằng hữu tri kỷ để nói chuyện.



Người bằng hữu tri kỷ này là Trương Thán.



Hắn mời Trương Thán đến tiệm ăn cơm, trước khi gọi món ăn lại uống ba mươi chén rượu, sau đó dốc bầu tâm sự.



- Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao nàng vẫn không hiểu được tâm ý của ta.



- Vì sao?



- Ta vẫn cho rằng nàng không thích ta, hoặc là ta biểu đạt không được rõ ràng, bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là sai.



- Rốt cuộc thế nào mới đúng?



Trương Thán rất nóng lòng.



Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Trương Thán, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao nơi này cũng có một bằng hữu thật sự quan tâm đến hắn, không chỉ quan tâm đến cá nhân hắn mà còn quan tâm đến chuyện tình cảm của hắn.



- Ta phát hiện…



Hắn nói:



- Hóa ra…



Hắn tiếp tục nói:



- Chuyện là như vậy.



Hắn chậm rãi nói tiếp:
Đường Bảo Ngưu không hiểu:



- Tân cơ?



- Tân cơ.



Phương Hận Thiếu làm ra vẻ từng trải nói:



- Theo đuổi một cô gái, không có tân cơ thì đúng là uổng phí tâm cơ.



Chú thích:



* Trích từ bài thơ Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật.



Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,



Cánh xuy lạc, tinh như vũ.



Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.



Phụng tiêu thanh động,



Ngọc hồ quang chuyển,



Nhất dạ ngư long vũ.



Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,



Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.



Chúng lý tầm tha thiên bách độ,



Mạch nhiên hồi thủ,



Na nhân khước tại,



Đăng hoả lan san xứ.



Dịch thơ: (Điệp Luyến Hoa)



Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,



Rụng như mưa, sao rực rỡ.



Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.



Phụng tiêu uyển chuyển,



Ánh trăng lay động,



Suốt đêm rồng cá rộn.



Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,



Phảng phất hương bay, cười nói rộ.



Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,



Bỗng quay đầu lại,



Người ngay trước mắt,



Dưới lửa tàn đứng đó.