Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 33 : Hậu cơ (chờ cơ hội)

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Chu Tiểu Yêu đương nhiên không chiến đấu một mình, bởi vì nàng còn có Đường Bảo Ngưu.



Vào lúc quyết định thắng bại sống chết, có người ở bên cạnh làm bạn cũng cảm thấy tốt hơn.



Đường Bảo Ngưu vốn cũng không phải một mình chiến đấu.



Mặc dù hắn còn có Chu Tiểu Yêu, nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy tuy mình chiến đấu vì Chu Tiểu Yêu, nhưng Chu Tiểu Yêu lại giống như chỉ chiến đấu vì bản thân, hoàn toàn không để ý tới hắn, kể cả sống chết của hắn.



Nhưng nếu đã xông trận, hắn cũng chỉ đành đánh tiếp.



Lúc chiến đấu, Chu Tiểu Yêu hiển nhiên rất khác với hắn.



Dáng vẻ của Đường Bảo Ngưu nhìn thô lỗ, hung dữ, rất là nam tử hán, nhưng khi hắn ra tay lại kiêng kị rất nhiều thứ.



Hắn sợ làm bị thương đám gà vịt kia.



Hắn sợ kẻ địch không giết được hắn, lại quay sang làm thịt đám chó mèo kia.



Hắn sợ những kẻ này vô duyên vô cớ phá tan cửa tiệm, mặc dù hắn cũng không quen biết cửa tiệm và chủ tiệm này.



Cho nên, hắn vừa đánh vừa sợ đạp thương đạp chết những động vật nhỏ kia, thậm chí còn muốn đứng ra bảo vệ những sinh mệnh nhỏ này, tránh bị kẻ địch một đao chém chết, một cước đá chết.



Cứ như vậy đánh một hồi, đối phương cũng biết rõ, tên đại hán uy mãnh này lại có một trái tim quá mềm yếu, thế là có vài kẻ vung đao vung kiếm, chăm sóc đám chó nhỏ, mèo nhỏ, động vật nhỏ kia.



Như vậy đã nắm được nhược điểm chết người trong võ công chiêu thức dũng mãnh của Đường Bảo Ngưu.



Chu Tiểu Yêu lại hoàn toàn khác.



Nàng đương nhiên rất yêu thích những động vật nhỏ kia, nhưng khi nàng đối phó với kẻ địch, lại hoàn toàn không để ý đến tính mạng của bất kỳ động vật nào, thậm chí là những người khác.



Nàng giết bởi vì muốn giết.



Miễn là kẻ địch, nàng chỉ cần giết chết đối phương, hoàn toàn không để ý điều này sẽ làm hại bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, bất kỳ động vật nào.



Rốt cuộc người cuối cùng cũng đã bỏ chạy.



Khi người ngã xuống lên đến con số mười chín, thanh niên mặt xanh mũi nhọn kia gật đầu, lại rất hài lòng nói:



- Đủ rồi.



Sau đó hắn phất tay một cái, tất cả kẻ địch đều giống như con chuột chợt nhìn thấy ánh đèn, trong nháy mắt đã biến mất vào bóng tối.



Đường Bảo Ngưu ngẫm nghĩ một chút, nhớ được thanh niên này chẳng những không hề ra tay, hơn nữa khi người khác động thủ, hắn còn cầm một cây bút và một tờ giấy, không biết là vẽ hay ghi chép thứ gì.



Kẻ này rốt cuộc là ai?



Hắn tới để làm gì?



Hắn là một thi nhân? Họa sĩ? Hay là quan chép sử trong cung đình, chỉ ghi chép trận chiến này sau đó phủi mông bỏ đi?
- Một kế nữa là gì? Khi nào tiến hành? Tiến hành như thế nào?



- Tiến hành à? Được!



Phương Hận Thiếu mở quạt xếp ra, vừa quạt vừa nói:



- Vậy phải chờ cơ hội.



- Chờ cơ hội?



Đôi lông mày to của Đường Bảo Ngưu gần như rơi vào trong mũi:



- Còn phải chờ sao?



- Tất cả cơ hội trước khi tới thì đều phải chờ.



Trương Thán cuối cùng lại nặn ra một nốt mụn trên gò má trái của hắn:



- Phải kiên nhẫn chờ đợi mới có cơ hội tốt.



- Cơ hội tiếp theo là gì?



- Anh hùng cứu mỹ nhân không được, có thể là do tính tình của nàng quá mạnh mẽ, không thích những người mạnh hơn nàng.



- Vậy ta để cho nàng làm mỹ nhân cứu anh hùng.



- Vậy lại sẽ khiến nàng xem thường. Nam nhân một khi bị nữ nhân xem thường, xem như tất cả đều hết rồi.



- Đường Bảo Ngưu ta là đường đường chính chính uy phong lẫm liệt đội trời đạp đất thần khóc quỷ gào cúi ngẩng không thẹn không sợ nguy hiểm...



- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì thì nói nhanh, nói thẳng là được.



- Đường cao nhân Bảo Ngưu cự hiệp ta, há có thể để nữ nhân xem thường.



- Vậy thì tốt.



Phương Hận Thiếu bỗng nảy ra ý hay, nói:



- Lần này sẽ dùng sự chu đáo và chân tình để làm nàng rung động là được.



- Chu đáo? Chân tình?



Đường Bảo Ngưu cười đến không khép miệng được, chỉ vào cái mũi to của mình nói:



- Những điểm tốt này ta đều có.



Phương Hận Thiếu lắc đầu một cái, phe phẩy chiếc quạt xếp, gần như không nghe được hắn cũng đang lắc lắc cái đuôi.