Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 39 : Tý cơ (chờ thời cơ)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Người cầm đầu cuộc ám sát lần trước là một người trẻ tuổi.
Tại chiến dịch Tiểu Tác Vi phường, hắn cũng có mặt ở hiện trường.
Hắn không ra tay, chỉ đứng quan sát. Trong khi quan sát hắn còn làm một chuyện, đó là ghi chép.
Ghi chép thứ nhất: kiếm thủ số bảy đã trúng một cước của Đường Bảo Ngưu, nhưng hắn vẫn nắm lấy chân Đường Bảo Ngưu không buông, để cho đao thủ số chín đuổi kịp xông lên chém Đường Bảo Ngưu một đao.
Phụ lục: đao thủ số chín đã chết.
Ghi chép thứ hai: sát thủ số mười một lúc trước đã bị Đường Bảo Ngưu từ trước mặt đánh một quyền bể xương mũi, nhưng hắn dũng cảm chiến đấu không lùi, không lâu sau trên mặt lại trúng một trảo của Chu Tiểu Yêu, máu tươi chảy dài, vẫn chiến đấu hăng hái, là nhân tài liều chiến, nên lưu ý đến.
Chú ý: người này lúc liều chiến và hành động đều không hợp với quần thể, có khuynh hướng anh hùng.
Ghi chép thứ ba: số mười bốn là tiểu tổ trưởng, từ khi phục kích đến nay đã qua nửa khắc, hắn vẫn chưa từng ra tay, chỉ huy động thủ hạ tiến lên. Vào thời điểm quan trọng cần phải giao đấu với đối tượng bị tập kích, hắn lại tránh né không chiến.
Nghiên cứu phán đoán: người này nên đưa vào trong chiến dịch tất sát, để cho hắn xả thân oanh liệt.
Ghi chép thứ tư:
……
Sổ ghi chép của hắn có cả một xấp dày, đây chỉ là một bản trong số đó.
Hắn phụ trách hành động lần này, tính được Chu Tiểu Yêu sẽ đến bái tế trước mộ Nhan Hạc Phát, cho nên tìm kiếm cơ hội, giết không cần hỏi.
Đây là ý chỉ của Bạch Sầu Phi.
Lần này cho dù đánh lén không thành, nhưng chỉ cần biết được đặc tính và biểu hiện của thủ hạ và người trong tay, đối với hắn đã là một thành công lớn.
Lương Hà và Tôn Ngư đều phụ trách ám sát Chu Tiểu Yêu, phương thức của hai người hiển nhiên bất đồng, nhưng lại rất tương tự.
Hai người đều chú trọng ghi chép, ghi lại tất cả tư liệu quan trọng. Bởi vì bọn họ tin, chỉ cần có đủ tư liệu ghi chép cặn kẽ về đối phương, không người nào mà bọn họ không đối phó được.
Bọn họ đều cảm thấy trên tay mình có ít nhất ba loại văn kiện không thể để cho người khác xem. Bất cứ người nào cũng không thể xem, bao gồm cả vợ, con cái và thân tín của bọn họ, trừ khi là bọn họ cho phép.
Đó là nhật ký của mình, nhật ký ghi chép những tâm sự và ý tưởng của mình, còn có rất nhiều chuyện chỉ mình mình biết, đương nhiên không thể công bố cho nhiều người.
Ngoài ra chính là thư tình. Thư tình chỉ viết cho tình nhân xem, người khác đọc chỉ cảm thấy buồn nôn. Giống như tự sướng, có thể tự mình vui sướng như tiên, nhưng quyết không thể cùng nhiều người “vui sướng”, nếu không chẳng qua là khoe khoang kệch cỡm.
Còn có “ghi chép” của bọn họ, đây tuyệt đối là “bí mật võ lâm”. Bọn họ không nhất định chỉ ghi lại võ công, tính tình, gia thế, bối cảnh, sư thừa, binh khí của một người, có lúc còn cả đối phương khi ân ái dùng góc độ và tư thế gì, một tháng sinh hoạt vợ chồng bao nhiêu lần, có sở thích gì cũng đều gho vài biên bản.
Đó là lý lịch của người khác, cũng là hứng thú của bọn họ.
Bọn họ chính là loại người như vậy. Có điều Lương Hà nhìn có vẻ rất nghiêm túc, còn trên mặt Tôn Ngư thường mang theo nụ cười.
Lương Hà cho rằng, nghiêm túc khiến cho người ta tin tưởng mình, hơn nữa cũng tạo thành thái độ nghiêm túc của thuộc hạ.
Tôn Ngư lại cảm thấy cười mới là vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ. Anh hùng thiên hạ, hảo hán thế gian, thất bại dưới nụ cười còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần so với thất bại dưới nắm tay.
Lương Hà phụ trách hành động tập kích tại Tiểu Tác Vi phường lần trước, Tôn Ngư lại chỉ huy kế hoạch ám sát tại Vạn Bảo các lần này.
Hai người đều chú trọng ghi chép, coi trọng tư liệu, nhưng phương thức coi trọng và ghi chép cũng không giống nhau.