Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 4 : Dạ cơ (cơ hội buổi tối)

Ngày đăng: 14:06 18/04/20


Thụ đại phu cuối cùng đã trả lời câu hỏi của Bạch Sầu Phi.



Lúc y trả lời đã là “không còn hình người”.



Bạch Sầu Phi đương nhiên không trực tiếp hỏi. Hắn làm việc có một nguyên tắc. Nhiều năm thất bại, ngăn trở và đả kích trùng trùng đã nói cho hắn biết, nếu như muốn đối phó với một người, không đến giờ phút cuối cùng thì hoàn toàn không cần thiết để cho đối phương biết là mình làm. Thậm chí đến giờ phút cuối cùng, tốt nhất là khiến đối phương có chết cũng không biết là do mình làm, như vậy cho dù đối phương có biến thành quỷ (nếu thật sự có quỷ) cũng sẽ không tìm mình báo thù.



Cho nên hắn bảo Nhậm Lao và Nhậm Oán đi hỏi.



- Bệnh tình của Tô Mộng Chẩm thế nào?



- Y bị bệnh rất nặng. Nếu như không phải là y, cao thủ võ lâm bình thường đã sớm chết mười bảy mười tám lần rồi.



- Thương thế của y thế nào?



- Thương thế của y rất đáng sợ, từ nội thương đến ngoại thương, có lúc ngay cả tôi cũng hoài nghi y liệu có còn sống hay không.



- Độc mà y trúng thì sao?



- Rất nghiêm trọng. Một chân bị đứt đã gần như thối rữa, kinh mạch hoàn toàn lệch lạc. Có lúc tôi cũng không hiểu làm sao y vẫn có thể sống, hơn nữa dường như còn có thể sống tiếp.



Khi Nhậm Lao đi ra báo cáo với Bạch Sầu Phi đến câu này, Bạch Sầu Phi lại nói một câu:



- Dường như có thể sống tiếp không có nghĩa là thật sự có thể sống tiếp.



Sau đó hắn đi vào nơi tra tấn.



Sự xuất hiện của Bạch Sầu Phi khiến cho Thụ đại phu tìm được một đường sinh cơ.



Y kêu lên:



- Phó lâu chủ cứu tôi, tôi đã nói tất cả rồi!



Bạch Sầu Phi gật đầu, phân phó:




Hắn cũng tin tưởng Mễ công công nhất định sẽ nói cho mình biết đáp án, đáp án mà mình cần.



Lão nhân được đương kim thiên tử ban cho danh hiệu “Hữu Kiều” này, quả thật cho dù là đường cùng, chỉ cần có y ở đó sẽ có cầu thông qua, có đường để đi, đúng là có năng lực hơn người, trí tuệ phi phàm.



- Tối mai là một cơ hội, một cơ hội trọng đại.



Mễ công công vừa ăn đậu phộng vừa nói:



- Bất kể là Tô Mộng Chẩm diệt trừ Bạch Sầu Phi, hay là Bạch Sầu Phi trừ khử Tô Mộng Chẩm, tối hôm đó vẫn là cơ hội tốt.



- Như vậy…



Phương Ứng Khán tiếp tục dò hỏi:



- Theo ngài thấy, rốt cuộc là ai sẽ diệt trừ ai?



Mễ công công híp mắt lại.



Y vừa ăn được một hạt đậu phộng ngon, thơm, hơn nữa còn giòn, mặn đến mức mang đến một chút vị ngọt.



Hạt đậu phộng này nhất định là đến từ đất đai màu mỡ.



- Ai diệt trừ ai… người nào cũng phải cẩn thận.



Y đột nhiên bắt đầu ho. Cơn ho kịch liệt khiến cho y ôm ngực, hơn nữa không thể không hớp vài ngụm rượu:



- Thế lực trong kinh thành, lại sắp phải chỉnh hợp rồi…



Thật là, đậu phộng tuy ăn ngon, rượu tuy tinh khiết, nhưng mỗi lần sau khi ăn đậu phộng luôn mang đến cho y một chút bất hạnh. Chẳng lẽ ăn đậu phộng nhiều vận may sẽ giảm đi sao? Mễ công công càng ngày càng có loại cảm giác này.



Loại cảm giác kỳ dị này nói không ra, cũng phân tích không rõ được.