Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 64 : Cơ dực (cánh trong cơ hội)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
“Để cho bọn chúng đi!”
Đây là câu nói mà thủ hạ của Long Bát đang rất muốn nghe. Có mệnh lệnh này, bọn họ sẽ không cần phải liều mạng nữa.
Bọn họ đều đã từng nghe uy danh của Vương Tiểu Thạch, huống hồ vừa rồi, Vương Tiểu Thạch vừa ra tay đã đánh bị thương chủ nhân của bọn họ và một đại cao thủ trong tay tướng gia.
Bọn họ đương nhiên không cho rằng võ công của mình còn lợi hại hơn Đa Chỉ Đầu Đà, cho nên bọn họ dừng tay còn nhanh hơn so với lúc được lệnh tấn công.
Vương Tiểu Thạch dường như cũng không bất ngờ. Hắn ra hiệu cho Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu, bảo vệ Vương Thiên Lục, Vương Tử Bình và Tôn Ngư rời khỏi.
Lương A Ngưu rất không đồng ý việc Vương Tiểu Thạch bảo vệ cả Tôn Ngư.
Vương Tiểu Thạch dùng ánh mắt tỏ vẻ kiên trì.
Lương A Ngưu không dám cãi lại, mặc dù hắn rất ghét loại người giống như Tôn Ngư.
Đa Chỉ Đầu Đà không quên khoe khoang công lao của mình sau khi thất bại:
- Còn nói không phải do hắn dẫn tới. Các ngươi xem Vương Tiểu Thạch che chở cho hắn như vậy, rõ ràng là nội gian. Cũng may hắn đã bị ta một chỉ đâm xuyên.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Hắn không giống ngươi, hắn và chúng ta chẳng có chút quan hệ nào…
Đa Chỉ Đầu Đà nói:
- Ngươi lại liều mạng vì một người hoàn toàn không có quan hệ, bị trúng đao chảy máu sao? Ngươi chỉ muốn cứu người thân của mình, vậy Tôn Ngư là kẻ địch của ngươi sao? Ha, ha ha!
Vương Tiểu Thạch biết có giải thích cũng vô ích, chỉ nói:
- Chuyện các ngươi nhốt người nhà của ta, ta sẽ hỏi cho rõ ràng. Nếu như bọn họ bị các ngươi ngược đãi, chuyện này còn chưa xong đâu.
Long Bát khí thở hổn hển nói:
- Vương Tiểu Thạch, tiểu vương bát đản, ta tha cho ngươi một mạng, bỏ qua không giết các ngươi, ngươi còn dám láo xược như vậy!
Sắc mặt Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị, lãnh khốc nói:
- Là ngươi tha cho ta, hay bị bức phải thả người để bảo vệ mình, trong lòng ngươi hiểu rõ. Bất kể ai lại người cầm đầu chuyện này, ngươi hãy nói cho hắn biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Long Bát giận đến gương mặt lúc xanh lúc tím, dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào đối phương nói:
- Đó là náo loạn gì?
Vương Tiểu Thạch lập tức mẫn cảm:
- Có phải liên quan đến ta hay không?
Truy Mệnh và Thiết Thủ liếc nhìn nhau, đều không nói gì.
Lãnh Huyết nói:
- Quan hệ thì có một chút.
- Chuyện gì vậy?
Vương Tiểu Thạch khẩn trương, hắn cảm thấy bầu không khí có vẻ rất không tầm thường:
- Rốt cuộc là chuyện gì, xin hãy nói cho ta biết! Nếu như Tiểu Thạch làm sai chuyện gì, nguyện xin trách phạt!
Thiết Thủ gật đầu, nhìn sang Truy Mệnh.
Truy Mệnh vội ho một tiếng, nhìn mũi chân mình, giống như phía trên có quả sầu riêng đang đè.
Thiết Thủ hắng giọng một tiếng, nói:
- Đó không phải là lỗi của ngươi, chỉ là… chỉ là, ngươi có hai vị huynh đệ, nhất thời xung động, làm một chút chuyện gây phiền toái…
Vương Tiểu Thạch giống như người trong sương mù:
- Hai vị huynh đệ? Chuyện phiền toái? Đã xảy ra chuyện gì?
Lãnh Huyết nói:
- Là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đi ám sát một người…
Y dừng một chút, đang muốn nói rõ mọi chuyện, Truy Mệnh lại cắt lời:
- Tứ sư đệ, chuyện này liên quan đến đại cục, nên chờ đại sư huynh trở về rồi hãy định đoạt… nói không chừng, tất cả chỉ là có lửa mới có khói mà thôi.
Vương Tiểu Thạch nhìn ra thần sắc của bọn họ.
Tam bộ đầu khi giải quyết những vụ án lớn thì tâm tình vẫn bình hòa, khi làm chuyện lớn thì thái độ vẫn bình tĩnh, lúc này trên mặt đều có vẻ ưu tư, rất là bất an, thậm chí nóng nảy khẩn trương. Rốt cuộc hai người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã gây ra chuyện lớn gì?