Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 66 : Cơ linh (cơ trí)
Ngày đăng: 14:07 18/04/20
Nàng trở lại Tượng Tị tháp.
Nàng nhìn thấy một đóa hoa mọc ra trong khe đá, không biết tại sao lại rực rỡ như vậy, tịch mịch như vậy, đỏ tươi như vậy.
Nàng nhìn một hồi, cảm thấy rất tịch mịch, càng quyết định đi tìm Bạch Sầu Phi, đến Kim Phong Tế Vũ lâu một chuyến, cho nên nàng rời khỏi Tượng Tị tháp.
Một đóa hoa nở và Bạch Sầu Phi, vốn hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Nhưng tâm sự của con gái vốn là không hỏi nguyên do. Nếu như nàng cảm thấy yêu một người, có thể bởi vì vào lúc này chợt gặp được hắn, hoặc bởi vì vào lúc này chợt phát hiện hắn không ở bên cạnh. Nàng đột nhiên cảm thấy ghét một người, có thể bởi vì lúc này hắn không cười, hoặc là bởi vì lúc này hắn lại nở nụ cười.
Bởi vì một đóa hoa tịch mịch nở ra, tịch mịch rực rỡ và tịch mịch đỏ tươi, cho nên nàng càng quyết chí đi tìm Bạch Sầu Phi. Dù sao, bất kể hoa có nở hay không, nàng cũng sẽ đi tìm hắn.
Dù sao, đám người Trương Thán và Thái Thủy Trạch cũng vì vậy bận đến tối tăm mặt mày.
Thật ra Vương Tiểu Thạch là một người rất có khả năng tổ chức, cũng rất thích chơi đùa.
Rất nhiều người cho rằng, người thích chơi đùa nhất định là không có tổ chức, thực ra đây chỉ là hiểu lầm.
Chơi đùa và tổ chức không hề trái ngược. Trên thực tế, trò chơi cũng cần phải có quy tắc, từ trong quy tắc tìm kiếm niềm vui, tìm ý tưởng mới để giành lấy thắng lợi, như vậy cần có sự ràng buộc và kỷ luật rất cao.
Vương Tiểu Thạch chơi đùa bởi vì hắn vui vẻ, làm việc bởi vì hắn xem công việc giống như giải trí, hắn cho rằng chuyện hắn làm cũng là một trò chơi.
Bây giờ hắn không chỉ một mình chơi đùa, mà là cả một đám người, những người cùng chung chí hướng. Cho nên hắn thành lập Tượng Tị tháp, quy tụ rất nhiều nhân tài và cao thủ cùng chung chí hướng, cùng nhau “chơi đùa”.
Tổ chức của hắn tràn đầy sức sống và thú vị, nhờ vậy đã thu hút được nhiều tinh anh mới. Nhưng thực ra bên trong lại kết hợp chặt chẽ, kỷ luật nghiêm ngặt, tuân thủ quy định, mỗi người có chức vụ riêng, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp ăn ý.
Một người chơi tốt, cần phải tổ chức nghiêm ngặt, huấn luyện nghiêm chỉnh, bất kể trò chơi kia là đánh cầu hay là đá cầu, đánh bạc hay là đấu chó, như vậy mới có thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Do đó, chơi đùa cho thật tốt cũng là một chuyện nghiêm chỉnh.
Nói chung, cái gọi là đại sự cũng chẳng qua là một trò chơi nghiêm túc mà thôi.
Đây không phải đang nói đến trò chơi, mà là tổ chức.
Tổ chức của Vương Tiểu Thạch nhìn giống như rời rạc, thực ra lại rất chặt chẽ.
Thông thường những người trưởng thành sẽ không chơi nữa, thực ra đó chỉ là người bình thường mà thôi. Còn đại nhân vật thật sự, hành vi và việc làm đều là đang chơi những “trò chơi” (hoặc “ước mơ”) của trẻ con, cho đến khi chết mới thôi.
Vương Tiểu Thạch không ở đây, nhưng huynh đệ của hắn ở đây, thay phiên trông chừng Tượng Tị tháp.
Lại liếc thấy mái hiên tháp gỗ chiếu rọi lá xanh của cây quế, lá cây đung đưa, không có bóng người.
Phía sau cây là bức tường của đường Hồng Bố, đường Hồng Bố thông đến nhà xay Tử Kỳ.
Sát vách nhà xay Tử Kỳ là xưởng nhuộm Hắc Y, có đường khác thông đến Phá Bản môn.
Phía trước xưởng nhuộm Hắc Y là đường Lam Sam, cuối đường Lam Sam là đường Bán Dạ, đường Lam Sam cũng nối thẳng đến đường lớn Hoàng Khố.
Đường lớn Hoàng Khố nối liền với lầu Tam Hợp, hẻm Ngõa Tử, đường Thống Khổ, hẻm Khổ Thống, cũng xuyên qua hẻm Lục Cân.
Đi thẳng về hướng hẻm Lục Cân chính là đường Bạch Mạo, đường Bạch Mạo dẫn thẳng đến Thiên Tuyền sơn.
Trên Thiên Tuyền sơn chính là Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có suy nghĩ giống nhau, cho nên bọn họ lập tức phi thân xuống lầu.
Mục tiêu như nhau, từ đường Hồng Bố chạy thẳng một mạch tới đường Bạch Mạo, hơn nữa còn phải thật nhanh.
Ngô Lượng thấy bóng dáng hai người lóe lên, giống như quỷ thần truy đuổi, lập tức nói với Hà Trạch Chung một câu:
- Ta theo bọn họ đi xem thử một chút, ngươi trước tiên canh giữ ở đây.
Hà Trạch Chung lại không hiểu được, lẩm bẩm nói:
- Rõ ràng là đến phiên bọn họ đổi ca, đều trốn việc cả sao? Lại để một mình ta canh giữ.
Trên đời có một số việc là do trời sinh, cần có thiên phú.
Sáng tác, diễn kịch, ca hát, thậm chí là tham gia chính sự đều cần có thiên phú. Cố gắng có lẽ sẽ đạt được thành tích, nhưng khó mà đại thành. Có thiên phú mà không cố gắng thì giống như tưới nước lên lửa, còn có thiên phú cộng thêm cố gắng thì giống như lửa cháy trên đồng.
Một người cơ trí và không cơ trí, phần lớn cũng là do trời sinh. Cho dù ngày sau rèn luyện, có thể gia tăng sự nhạy bén, nhưng lại khó có được cơ trí.
Có lẽ Hà Trạch Chung là một người tận trung với cương vị, đáng tiếc lại không đủ cơ trí.
Hoặc là như vậy cũng tốt. Người không đủ cơ trí sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ, mất đi rất nhiều cơ hội, nhưng lại giảm bớt rất nhiều phiền não, gạt bỏ rất nhiều tính kiêu căng.