Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 73 : Cơ thương (kho cơ hội)

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Hai bóng người vốn dính vào nhau chợt tách ra, chủ yếu là nữ đẩy nam ra.



Cả khuôn mặt Ôn Nhu đều đỏ lên hừng hực. Nàng nhìn móng tay, lập tức phát giác nước mắt nước mũi của mình dính đầy mặt, liền dùng tay áo của Bạch Sầu Phi lau đi, giống như là một tấm khăn trải bàn tiện tay nhặt tới vậy.



Bởi vì thân thiết.



Nhưng Bạch Sầu Phi lại cảm thấy hít thông không thông.



Hắn đương nhiên không phải tiếc bộ áo trắng trên người, mà là vào lúc này lại có người đưa rượu lên, hơn nữa còn là do hắn đã sớm an bài.



Còn không cần dùng đến thuốc, cô gái này đã mặc cho hắn ức hiếp.



Hắn mở cửa ra, trông thấy Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý, bọn họ bưng thức ăn và rượu đến.



Rượu có hai bình, món ăn không nhiều lắm, nhưng lại đầy đủ sắc hương.



Lẽ ra, những chuyện như châm trà rót nước nói gì cũng sẽ không đến phiên Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi đi làm.



Đây đương nhiên là thức ăn đặc biệt, rượu đặc biệt, còn có một chậu nước, không biết là dùng để rửa mặt, rửa tay hay rửa thứ gì.



Hai tên tâm phúc này cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, bọn họ xử lý giống như đã có hiểu ngầm, thuận buồm xuôi gió.



Bạch Sầu Phi bảo bọn họ bưng rượu và thức ăn vào, đặt lên bàn, sau đó nháy mắt ra hiệu:



- Tốt lắm, ra ngoài đi!



Bọn họ lại không đi, cũng nhìn hắn nháy mắt:



- Lâu chủ, chúng tôi có chuyện muốn bẩm báo!



Bạch Sầu Phi đang hứng thú dâng trào, nhất thời không nhịn được.



Lại nghe Ôn Nhu nói một câu xa xăm:



- Bọn họ… là cương quyết muốn đi cùng với ta… Không phải ta muốn để cho bọn họ tới, mà là bọn họ cứ quấn lấy. Huynh đừng làm khó bọn họ, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho ta…



Nàng không nói rằng Vương Tiểu Thạch phái bọn họ tới, để tránh hận ý của Bạch Sầu Phi đối với Vương Tiểu Thạch càng sâu hơn.



Nàng vẫn hi vọng bọn họ có thể bình yên, hai người có thể bình yên ở cùng với nhau, thậm chí bọn họ (cộng thêm cả nàng) cũng có thể chung sống vui vẻ.



Lúc này Bạch Sầu Phi nhất thời nghe không hiểu lời của Ôn Nhu.



Sau đó hắn mới tỉnh táo lại một chút, nghe được dưới lầu truyền đến tiếng tranh chấp. Lúc này hắn mới biết rõ, hóa ra có người muốn xông lên lầu, hóa ra có người tới đây cùng với Ôn Nhu.



Trong lòng hắn có phần giật mình. Bản thân mình quá say mê, lại không phát hiện ra tiếng tranh cãi kia. Xem ra cô gái nhỏ này tuy ý loạn tình mê, nhưng thính giác vẫn còn rất tốt.



Sau đó hắn lập tức nổi lên ác niệm: “Đã có người theo tới, nhất định là người của Vương Tiểu Thạch, như vậy… tối nay có thể một hòn đá hạ hai con chim, một mũi tên trúng hai con nhạn. Ta trước tiên bắn hạ đích ngắm của hắn, xem tiểu vương bát đản kia còn bắn ra được ‘Thương Tâm tiểu tiễn’ của hắn hay không.”



- Đã là khách của Ôn cô nương, hãy chiêu đãi bọn họ thật tốt!



Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi đều đáp:



- Vâng!



- Không phải có chuyện muốn bẩm báo với ta sao?



Bạch Sầu Phi nhướng mày nói:



- Mấy chuyện vụn vặt phiền phức này, không nên quấy rầy Ôn cô nương, chúng ta ra ngoài nói!



Hắn và hai người đi ra bên ngoài, khép cửa phòng lại, nói:



- Nàng hãy rửa mặt trước, ta đi một chút sẽ trở lại.



Ôn Nhu thản nhiên cười, trên mặt còn ngấn lệ, đó là giọt lệ hạnh phúc.



Hạnh phúc là gì?



Hạnh phúc là một loại vui vẻ thật sự, có lẽ chỉ là cho rằng mình rất vui vẻ.



Buổi tối mùa đông tới cũng nhanh, tối nay không có tuyết rơi, cũng không có trăng, nhưng thứ rực rỡ là bầu trời, không phải nhân gian.



Sao lạnh lập lòe, những điểm nhỏ chỉ hiện lên ở một góc bầu trời, giống như những đốm lửa giăng đầy, thanh thế hoành tráng, đủ khiến cho Bạch Sầu Phi giật mình.



Gió rất to, rất lạnh, cũng rất điên cuồng.



Điên cuồng đến mức dám thổi qua tay áo Bạch Sầu Phi, khiến vạt áo bào của hắn lượn lờ tung bay.



Bạch Sầu Phi luôn thích gió, thậm chí còn yêu cuồng phong. Bởi vì gió khiến cho hắn muốn bay, muốn lên trời xanh, xông lên trời cao.
Trăng sáng có từ bao giờ,



Cầm chén rượu hỏi trời xanh.



Không biết là cung điện trên trời,



Đêm nay là năm nào?



Ta muốn cưỡi gió đi,



Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,



Nơi cao rét không chịu nổi.



Đứng lên múa, bóng trăng theo người,



Gì vui hơn ở dưới cõi đời.



Soi khắp gác tía,



Ta tà xuống cửa che màn gấm,



Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ.



Trăng giận gì người,



Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.



Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,



Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,



Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.



Những mong người lâu dài,



Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.



Dịch thơ: (Nguyễn Chí Viễn)



Trăng sáng bao giờ có?



Nâng chén hỏi trời cao



Chẳng hay trên đây cung khuyết



Đêm đó nhằm năm nao?



Rắp định cưỡi mây lên đến



Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc



Cao ngất lạnh lùng sao?



Đứng múa vời thanh ảnh



Trần thế khác chi đâu.



Xoay gác đỏ



Luồn song lụa



Rọi tìm nhau



Chẳng nên cừu hận



Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau



Người có buồn, vui, ly, hợp



Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết



Tự cổ vẹn toàn đâu



Chỉ nguyện người trường cửu



Ngàn dặm dưới trăng thâu.