Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 90 : Thân thể máu thịt

Ngày đăng: 14:07 18/04/20


Ba người Chu Tiểu Yêu, Đường Thất Muội và Ôn Bảo đều cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức phái người cưỡi ngựa liên lạc với nhân thủ ba phía, bao gồm người phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Kim Phong Tế Vũ lâu tại Thiên Tuyền sơn là “Tảo Mi Tài Tử” Tống Triển Mi, người phụ trách giám sát hành động của Lục Phân Bán đường là “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết, cùng với người phụ trách bên phía triều đình, cấm quân và thế lực của Thái Kinh là “Kim Tiêu Đa Trân Trọng” Thích Luyến Hà, hỏi thăm xem có biết hành tung của đám người Ôn Nhu, Trương Thán và Đường Bảo Ngưu hay không.



Lúc này dĩ nhiên Ôn Nhu đang lâm vào hiểm cảnh, “hiểm” của nàng là hiểm họa “thất thân”.



Trương Thán cũng đang gặp nguy cơ, “nguy” của hắn là rơi vào vòng vây của Kim Phong Tế Vũ lâu.



Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu cũng đang gặp tuyệt cảnh, “tuyệt” của bọn họ không phải là sợ bằng hữu huynh đệ không đến cứu, mà là sợ huynh đệ bằng hữu vì đến cứu bọn họ nên bị liên lụy.



- Lão Đường.



- Hả?



- Đời này của chúng ta, cũng xem như sống được vui vẻ, đúng không?



- Tể tướng và hoàng đế đều phải chịu khổ dưới tay chúng ta. Hai nắm tay này của chúng ta đã từng đánh kẻ ác nhất thiên hạ, cũng đã cứu người tốt nhất, chúng ta sống không uổng phí, cũng xem như sống được thoải mái.



- Đúng, thật giống như một câu nói.



- Nói gì?



- Chết cũng không hối tiếc.



- Đúng, chỉ cần sống có thể vui vẻ, chết sẽ không hối tiếc.



- Nếu như vậy.



Phương Hận Thiếu cười cười:



- Không bằng chúng ta tìm chết đi!



Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, sờ sờ chiếc đầu lớn của hắn, cười thảm nói:



- Chết sao?



Hắn luôn luôn cho rằng, so với tên thư sinh Phương Hận Thiếu ốm yếu này, mình càng cao lớn, hùng tráng, ngoan cường, dũng cảm, coi thường cái chết hơn. Chuyện này đúng ra là bổn phận của hắn, không ngờ hôm nay Phương Hận Thiếu lại là người đề xuất trước.



Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có phần “mất thể diện”.



- Ngươi cảm thấy tình hình của chúng ta hiện giờ thế nào?



- Bị người ta bắt, giống như hai con heo đợi làm thịt… chỉ là da của ngươi mỏng một chút, thịt của ta dày một chút.



- Có điều, nói thật ra, hai anh em ta tuy bị người ta bắt, nhưng đãi ngộ như thế nào?



- Đãi ngộ à? Hà, nói đúng lương tâm, ngoại trừ không thể động đậy thì chúng ta được hầu hạ giống như đại gia vậy. Những năm qua lưu lạc trên giang hồ, ta chưa từng được hưởng phúc phận như vậy.



- Thử nghĩ xem, người mà chúng ta đánh là ai?


- Đúng, chúng ta còn chờ gì nữa?



Đường Bảo Ngưu dứt khoát nói.



- Thừa dịp chúng ta vẫn có thể chết, hãy chết đi!



Mặc dù bọn họ không thể nhúc nhích, cũng không thể đả thương người khác, thậm chí muốn thương tổn chính mình cũng không dễ dàng, nhưng bọn họ còn có thể nói chuyện, còn có thể khóc, cũng tức là ít nhất bọn họ có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình tự sát.



Bọn họ ý chí đã kiên, tử chí đã quyết.



Không ngờ, một tiếng “rầm” vang lên, tấm lưới ở cửa thông gió bị đánh bay lên, có hai người đột ngột tiến vào trong “cơ phòng”.



Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu còn tưởng rằng cứu binh đã tới, sau đó mới biết người đột ngột xông vào là Nhậm Lao và Nhậm Oán, hai kẻ mà bọn họ mới gọi là “thứ lòng lang dạ sói”.



Hai người này vừa tiến vào, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu có muốn chết cũng không được.



Bởi vì hai người này đã vận chỉ như gió, phong tỏa mấy huyệt đạo của Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, khiến bọn họ không nói chuyện được, hơn nữa còn nhét vải mềm vào mồm bọn họ, khiến hàm răng bọn họ không thể cắn được lưỡi. Lúc này hai người mới hài lòng, cười gằn nói với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, nhúc nhích và giãy giụa:



- Các ngươi bây giờ đã chết không được rồi, đúng không?



- Nhưng lời các ngươi nói, chúng ta hoàn toàn nghe hết. Cửa thông gió này cũng chính là cửa truyền tin, các ngươi nói gì chúng ta cũng nghe được.



- Các ngươi đã đoán đúng. Chúng ta không giết các ngươi, không trừng trị các ngươi, đó là vì muốn các ngươi hoàn chỉnh, để cho đám huynh đệ, bằng hữu, tay chân chuyên nói nghĩa khí với các ngươi tới cứu giúp, còn chúng ta chỉ chờ một lưới bắt hết.



- Còn về vị Đường Tam Tạng này, lần trước trong tù đã không chỉnh lý ngươi và Trương Thán. Lần này, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy Hắc Thán Đầu, còn có những tên khác lần lượt bỏ mạng vì ngươi, khi đó mới để cho ngươi chết, thú vị chứ?



- Nếu các ngươi không muốn chết, chỉ có một biện pháp.



- Một con đường.



- Ở đây có một tờ khai, các ngươi ký tên điểm chỉ, vậy thì có thể giữ gìn mạng chó.



- Còn về nội dung viết trong đó, dù sao cũng là sự thật, nói ra cũng không việc gì. Đó là khai rõ người sai khiến các ngươi hành thích hoàng thượng và tướng gia chính là Vương Tiểu Thạch, toàn bộ người trong Tượng Tị tháp đều là đồng đảng, chỉ như vậy mà thôi.



- Nếu các ngươi không muốn ngày kia đầu rơi xuống đất, vậy thì phải ký tên vào tờ khai này.



- Các ngươi không ký cũng vô dụng, dù sao khi các ngươi bị áp giải đến pháp trường, đám người Vương Tiểu Thạch vốn dễ kích động, thiếu suy nghĩ kia nhất định sẽ tới cứu các ngươi. Bọn chúng vừa xuất hiện, nhất định sẽ phải chết. Cho dù bọn chúng không tới cứu hai tên hề các ngươi, vậy thì cũng không sao, chúng ta sẽ thay ngươi ký tên đóng dấu. Sau khi cái đầu của các ngươi rơi xuống đất, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại đám lưu vong phản nghịch trong Tượng Tị tháp kia.



- Các ngươi có cứng đầu đến đâu, rốt cuộc vẫn là thân thể máu thịt, không chịu nổi đau đớn. Hay là nên sớm nghe lệnh, nhận lời đi. Như vậy chúng ta sẽ tiện lợi hơn, các ngươi cũng bớt chịu khổ hơn.



- Thế nào? Các ngươi không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu.



Nhậm Lao, Nhậm Oán nhìn hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu đã vô phương phản kháng, giống như hai kẻ đói lâu ngày nhìn thấy hai đĩa gà nướng, hưng phấn đến mức không che giấu được vẻ độc ác trong mắt.



- Các ngươi không nói được à? Vậy cũng không cần vội. Các ngươi chớp mắt một cái tức là không đồng ý, chớp mắt hai cái là đồng ý. Nhớ kỹ, người không vì mình, trời tru đất diệt, hi vọng các ngươi đừng chớp mắt sai, cũng đừng mù mắt mê muội.



- Cẩn thận, các ngươi chỉ có một đôi mắt thôi.