Thương
Chương 24 :
Ngày đăng: 19:51 20/04/20
Ngày hôm sau, Thanh Y khi tỉnh lại, nhưng không thấy Giáo chủ.
Thanh Y không kịp phủ thêm áo ngoài, vội vàng bôn ra khỏi phòng.
Trong phòng, trong vườn, trong hành lang, làm sao đều không có Giáo chủ thân ảnh, thậm chí trong chuồng ngựa, Giáo chủ tọa kỵ cũng không thấy bóng dáng.
Thanh Y sợ hãi cực kỳ, hắn cả người đều phát run, phảng phất từ đầu đổ xuống một chậu nước đá, Thanh Y cuống quít hướng ra phía ngoài chạy tới, vừa vặn cùng vừa trở về Thanh Cừ đụng phải.
Thanh Cừ vỗ vỗ đất, than thở oán hận, “Điểm tâm cũng chưa ăn, ngươi đâu ra sức lực lớn như vậy?”
“Chủ thượng đâu?” Thanh Y sắc mặt tái nhợt.
“Chủ Thượng? Trở về.” Thanh Cừ nói đương nhiên.
“Hắn trở về?” Thanh Y trong nháy mắt, có chút thất thần.
“Làm sao vậy?” Thanh Cừ sờ sờ cái trán hắn, “Sốt lui.”
“Không có việc gì, ” Thanh Y gượng cười, dấu đi đáy lòng đau xót, “Chúng ta cũng cần phải trở về.”
“Không cần không cần, Chủ thượng nói ngươi sẽ không cần tiếp tục quay về Tru Thiên Giáo.”
Thanh Y nhất thời cảm thấy được, đáy lòng run lên, “Vì cái gì?”
“Chủ thượng tựa hồ nói ngươi không nên tiếp tục quay về nơi đó.”
Thanh Y sắc mặt trắng bệch, hắn dùng sức cắn môi, trong miệng nổi lên chua sót mùi vị.
“Thanh Y! Thanh Y!” Thanh Cừ lo lắng nâng dậy hắn, “Ngươi môi phá, đừng cắn!”
Thanh Y biểu tình tựa hồ đang khóc.
“Thanh Y! Ngươi chớ suy nghĩ lung tung!” Thanh Cừ vội la lên.
“Ta ngay cả tiến Tru Thiên Giáo tư cách cũng không có sao?” Thanh Y nở nụ cười, lại cười đến buồn bả.
“Không phải…”
“Phải a, hắn có phu nhân, nói không chừng mấy năm tiếp theo, còn có hài tử, nữ nhi hợp bầy, hầu hạ dưới gối, ta lại tính cái gì đâu…”
“Hảo.” Giáo chủ nhẹ nhàng cắn lên cổ của hắn, ý loạn tình mê.
“Không được rời đi ta!”
“Thành.”
“Phải nghe lời ta!”
“Không thành vấn đề.”
“Mang ta đi Giang Nam, ta muốn xem bên hồ Tây Tử yên liễu.”
“Có thể.” Giáo chủ ôm eo hắn, tay tham tiến tiết y (áo lót), thuận miệng đáp, sau đó, làm sao còn nghe được cái gì?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thanh Y, hiện ra một nét thoáng hiện bỡn cợt, “Sau này ta đều phải ở bên trên!”
“Được…” Nói xong, Giáo chủ liền hối hận.
“Ngươi đáp ứng rồi?” Thanh Y nhìn hắn, ý cười doanh doanh.
Giáo chủ sắc mặt đen một nửa, “Ta không có.”
“Ngươi đáp ứng rồi.”
“Kia không tính.”
Thanh Y thương lượng nhìn hắn, “Nếu không một nửa, ngươi ngày chẵn, ta ngày lẻ?”
“Không có khả năng!” Giáo chủ nghiến răng nghiến lợi.
Thanh Y lui lui cổ, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tối thiểu hôm nay…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Giáo chủ bổ nhào vào Thanh Y, ngăn chặn môi anh đào của hắn.
Thanh Y vẫn hàm hàm hồ hồ than thở, “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu nữ nhân mới nói không giữ lời…”
“Làm tiểu nữ nhân cũng không cho ngươi ở trên!” Giáo chủ nói như đinh đóng cột.