Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi
Chương 322 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Thế nhưng vẫn hết lần này sang lần khác xảy ra. Mỗi khi Quỳnh nôn xong, cô dần dần vẫn cảm thấy dễ chịu. Sự sạch sẽ của dạ dày khiến cô có trạng thái chuẩn bị xuất phát. Quá trình lặp lại lần sau lại sắp sửa bắt đầu.
Một hôm Quỳnh nôn rồi tắm xong, chuếnh choáng đi về phòng mình. Trác gõ cửa phòng cô. Quỳnh dấu biến đồ ăn xuống gầm giường rồi ra mở cửa.
- Chị nhỏ, Trác gọi tên cô. Quỳnh chỉnh ánh sáng trong phòng xuống rất tối, không để cậu nhìn ra sắc mặt của mình.
- Gì thế?
- Chị sắp tới sinh nhật rồi, em cũng nghỉ hè rồi. Nhà mình ra ngoại ô chơi được không chị?
- Ngày giỗ chú Dật Hán cũng sắp tới rồi. Quỳnh trả lời. Hai ngày này sẽ vĩnh viễn rất gần nhau.
- Bạn em giới thiệu một nơi, có rất nhiều hoa móng tay, còn có cả ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nữa. Mình có thể mang cơm ra đó ăn, chụp ảnh. Chị em mình chưa bao giờ chụp chung. Trác nhỏ nhẹ nhắc Quỳnh.
- Thế à? Quỳnh chợt cảm thấy nhức nhối. Quả thật, chú Dật Hán, Quỳnh và Trác chưa bao giờ chụp chung ảnh kỷ niệm.
- Vâng. Mình sẽ chụp ảnh kỷ niệm giữa thảm hoa móng tay, đẹp lắm chị ạ. Sau đó mình sẽ để ảnh lên mộ ba. Để ba thấy, chị nhỏ bây giờ xinh đẹp thế nào. Trác mỉm cười.
- Trác...
Trước hôm sinh nhật một ngày, Quỳnh hoàn thành cuốn tiểu thuyết. Phần cuối Quỳnh viết:
“Cô ấy nghe thấy tiếng sóng biển, nhưng thực tế ở đây rất xa biển, hơn nữa cô chưa từng lần nào ra biển. Nhưng tiếng sóng ấy thật đến nỗi khiến cô tin tưởng rằng đó chính là biển. Cô đoán là chàng trai mà cô yêu đã tới nơi - anh ấy đã từng đánh cuộc rằng họ là những người có duyên phận và thường có linh cảm về nhau. Cuối cùng cô đã tin“.
Đó là kết cục của một bi kịch. Quỳnh thích bi kịch. Viết đến cuối, cô mới cảm thấy rằng mình bắt đầu thích chính câu chuyện này. Nhưng điều đáng tiếc là, hầu hết những chương đằng trước đều khá khô khan không chứa đựng tình cảm của cô. Quỳnh muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ sửa chữa lại từ đầu.
Nhưng lúc này thì Quỳnh lại muốn ra khỏi nhà một lát.
Đã rất lâu không ra khỏi nhà đi dạo vào lúc hoàng hôn. Khi đi ra khỏi cửa, Quỳnh chợt thấy trong lòng thật vui vẻ. Cô nghĩ tới ngày kỷ niệm sinh nhật đã cận kề. Cuốn sách có thể coi là món quà tặng chính mình. Cô còn muốn mang tặng Ưu Di nữa. Đây chắc chắn là điều khiến Ưu Di vui nhất. Nhưng cô mong mỏi hơn cả là một bức ảnh chụp chung trong lần đi chơi ngoại ô sắp tới.
Quỳnh đi một mình tới chợ, bỗng muốn mua ít cá cho chú mèo. Mặc dù đã có lúc cô muốn trừng phạt nó, nhưng rồi lại cảm thấy nó thật tội nghiệp. Huống hồ trong tiểu thuyết, cô đã sắp xếp cho con mèo bị chết, cũng có thể tính là một lần báo thù. Quỳnh định tìm loại cá ít xương, dù sao mèo cũng bị gãy mất răng, ăn uống có phần vất vả. Trên đường về, Quỳnh mua một tờ báo, xem xem xảy ra những chuyện gì. Cô đi trên đường, lật báo ra xem một cách thoải mái. Cô thích trương mục văn học, tình cờ liếc qua một chút đã lập tức thấy ngay mẩu tin tức về sách mới xuất bản. Bởi vì cô đọc thấy cái tên mà cô rất quen thuộc. Mẩu tin nói rằng hôm qua đã có một buổi ra mắt của cuốn tiểu thuyết “Nụ cười như hoa“. Buổi hoạt động rất hoành tráng. Có thể dự báo rằng cuốn sách sẽ dành vị trí bán chạy nhất trong năm. Tác giả cuốn sách là một cô gái trẻ mới hai mươi hai tuổi, tên là Lâm Diệu Nghị.
Lâm Diệu Nghị! Quỳnh vừa nhìn thấy tên là đoán được chuyện gì xảy ra. Nhưng cô không hề muốn tin, bèn chạy tới hiệu sách. Cô mua một cuốn “Nụ cười như hoa”, lật ra đọc ngay tại cửa hiệu.
“Có hai cách giải thích về cái tên của Hỉ Nhiên. Một nghĩa là vui vẻ, hai là yêu thiên nhiên. Cha của Hỉ Nhiên mất sớm, cô đã không kịp hỏi ông điều đó. Nhưng cô nghĩ, thực ra chúng cũng không khác nhau bao nhiêu. Sự vui vẻ cũng tựa như vạn vật trong tự nhiên. Đó chính là nụ cười như hoa“.
Đây chính là đoạn mở đầu tiểu thuyết Quỳnh đã viết từ hai tháng trước. Quỳnh vội vàng lật giở từng chương. Một trăm bốn chục ngàn chữ phía trước hoàn toàn trùng khớp với truyện của cô. Chỉ có khoảng mười ngàn chữ cuối cùng là khác. Quỳnh nhanh chóng nhớ lại lần cô ra bưu điện nhận tiền, chính Diệu Nghị đã ăn cắp file trong máy của cô. Khi đó cô chỉ mới viết được Một trăm bốn chục ngàn chữ.