Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 11 :

Ngày đăng: 21:14 18/04/20


“Ây, hôm nay trời nổi gió hả? Thế nào mà chúng ta lại gặp được Lý đại gia thế kia.”



Lý Anh Kiệt vừa bước vào câu lạc bộ quen, lập tức đã nghe thấy bạn bè chế nhạo.



“Đúng đó, Lý tổng giám đốc. Không phải cậu với anh chàng thợ điện nước nào đó đang yêu nhau sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến chơi với đám bạn hờ này hả?”



“Các người không yên được à? Câm hết cho tôi.” Lý Anh Kiệt ngồi trên sofa, không kiên nhẫn nổi, với lấy chai rượu.



Nhìn thấy anh ta mất bình tĩnh đến không kiêm chế được, tất cả mọi người đều kinh ngạc.



Oa, xem ra sự tình nghiêm trọng nha… Từ trước đến giờ có khi nào vị trí thức Anh quốc này kêu bọn họ câm miệng như thế chứ?



“Tâm tình không tốt à?”



“Ai nói? Tôi rất ổn.” Lý Anh Kiệt cũng không thèm liếc bọn họ một cái, chỉ uống rượu mãi.



“Có gì lo lắng thì cứ nói ra, mọi người giúp cậu giải quyết mà.”



“Đúng đó, Anh Kiệt, cậu chưa từng nghe qua ba cái túi lụa của Gia Cát Lượng* sao?”



Uống đã đến mức say chếnh choáng, Lý Anh Kiệt cũng không còn minh mẫn nữa, chẳng nghĩ gì liền hỏi trực tiếp, “Các người nói coi, nếu một người thà ở bên người đàn ông khác chứ không muốn theo tôi ra ngoài, cậu ta có phải… Có phải không yêu tôi không?”



Oa, không thể nào? Hoá ra Lý đại gia của chúng ta thất tình sao?



Mọi người trong lòng kinh hãi vô cùng!



Thực muốn gặp đó, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm Lý đại gia tung hoành ngang dọc trên tình trường phải hồn bay phách tán như thế kia. Chẳng lẽ là cái kẻ trong truyền thuyết kia…



“Anh Kiệt, cậu nói người đó… Có phải là người thợ điện nước gần đây cậu qua lại không?”



“Lí nào. Một người thợ nhỏ bé làm sao dám làm thế? Lý tổng giám đốc của chúng ta tìm hắn, hắn lại ở rịt với người khác sao, làm sao có thể! Tuyệt đối không thể!”



“Đúng, ngay cả siêu mẫu Lan xinh đẹp có thể làm sáng cả một góc trời kia, đối với Lý đại gia si mê không dứt thì cái tên thợ kia sao dám? Làm phách quá đi!”



Làm phách?



Lý Anh Kiệt trong lòng tựa như bị dao đâm mạnh!



Lý Anh Kiệt ta mà cũng bị lâm vào tình thế này sao?



“Ha ha… Đừng nói đùa nữa!” Một đại mỹ nhân như tiên giáng trần bàn bên đột nhiên đến bên Lý Anh Kiệt, “Anh Kiệt của chúng ta là ai chứ? Người ta níu còn chả được, ai dám làm phách kìa.”



“Lan…” Nghe thấy tình nhân cũ nói, lòng tự tôn đàn ông đang bị tổn thường nghiêm trọng của Lý Anh Kiệt liền hồi lại một chút.



“Anh Kiệt… Lần trước là em không tốt, anh tha thứ cho em đi, tình cảm hai ta nhiều năm như vậy, anh thực muốn vứt bỏ sao…” Lan ngước đôi mắt quyến rũ nhìn anh ta, liếc mắt đưa tình mà nói.



Lý Anh Kiệt đầu óc nhớ da diết cậu thợ nhỏ, nào còn tâm tư để ý người kia, đang muốn mở miệng cự tuyệt thì…



Ring~ Ding~ Dong~



Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Lý Anh Kiệt trái tim nhảy loạn nhịp!



Là Tiểu Tường!



Ở trước đám bạn, Lý Anh Kiệt giả vờ bình tĩnh ấn nút trả lời.



Uông Tường rất sốt ruột! Nghĩ đến người đàn ông cậu yêu nhất định đang vô cùng phẫn nộ, cậu liền vội vàng thừa dịp bọn Tiểu Vũ rửa bát, chui vào phòng lén gọi điện.



“Hi, Tiểu Kiệt à?”



“Chuyện gì?”



Khẩu khí người kia lần đầu nghe lạnh lùng quá đỗi khiến Uông Tường rất khổ sở.



“Anh… Anh có khoẻ không?”



“Tôi rất khoẻ.”



“Tiểu Kiệt, anh đừng giận mà, tôi lúc nãy không cố ý, tôi…”
“Cũng tạm, bác sỹ bảo em chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ở bệnh viện hai ngày là có thể về rồi.”



“Thật tốt quá, thật quá tốt mà, ông trời phù hộ cho Tiểu Tường của anh bình an vô sự, thật là quá tốt…” Lý Anh Kiệt nghe vậy như vần ra được một hòn đá tảng ra khỏi tâm tư.



Khoan đã! Nếu Tiểu Tường chỉ bị thương nhẹ, tại sao Lý Anh Dương lại nói như nghiêm trọng lắm như thế?



“Lý Anh Dương! Em qua đây cho anh!” Lý Anh Kiệt hai mắt như phi dao hung hăng trừng về phía cậu trai đang trốn một bên xem hài kịch!



Lý Anh Dương le lưỡi, nghênh ngang đi tới, làm bộ cụ non, “Anh à, nếu em không nói anh Uông ở đây, anh sẽ không biết chuyện mất, hehe, không cần phải cảm ơn em đâu, chỉ cần dùng máy bay riêng của anh đưa em với Tiểu Vũ đến hòn đảo riêng của anh nghỉ mát là được rồi!’



“Nghỉ mát? Nghỉ cái đầu em!” Lý Anh Kiệt dùng cơn giận còn sót lại trừng thằng em cái nữa! “Em nói coi vì cái gì lại lừa anh là “mau lên không thì không còn kịp nữa”? Em có ý gì? Muốn doạ anh chết hả?”



“Please, là em nói nếu anh đến chậm, anh Uông xuất viện, anh sẽ không kịp thăm anh ấy, như vậy có đúng không nào?” Lý Anh Dương nhún nhún vai, làm mặt vô tội.



“Em còn già mồm!”



“Anh nhất định rất kinh hãi nhỉ! Nghĩ là anh Uông đã chết, còn ôm anh ấy nói “Anh rất yêu em, không có em anh không sống nổi”, thật sự rất buồn nôn đó! Anh à, em biết anh lâu như vậy, còn không ngờ anh là người si tình như thế! Ha ha…”



“Em… Đồ tiểu tử thối này, dám đùa cợt anh trai như thế! Ta thì đánh chết ngươi!” Lý Anh Kiệt cao giọng uy hiếp, đứng dậy chuẩn bị giáp huấn em trai.



“Chờ đã!” Tỉểu Vũ lúc này đột nhiên nhảy ra! “Lý Anh Kiệt, Dương Dương là em trai anh sao?’



“Đúng, là em anh đó.” Lý Anh Kiệt gật gật đầu.



“A, là thế sao.” Tiểu Vũ quay sang người kia, “Dương Dương, anh không phải đã nói nhà anh không còn ai ở trong nước cho nên không có người nấu cơm cho anh ăn sao?’



“Ơ… Cái đó…” Lý Anh Dương mồ hôi lạnh nhỏ tí tách.



“Em ghét nhất bị người ta gạt đó.” Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn, xoay người bước đi.



“Từ từ, Tiểu Vũ, nghe anh nói đã… A… Tiểu Vũ!”



Nhìn em trai vội vàng chạy theo, Lý Anh Kiệt cười to!



“Ha ha… Đáng đời! Đúng là mất mặt mà!”



“Tiểu Kiệt…” Uông Tường đột nhiên gọi, trên mặt lộ vẻ vui sướng đến ửng đỏ, ngượng ngùng hỏi, “Em trai anh vừa nói có thật không?”



“Em nói chuyện gì hả cưng?” Lý Anh Kiệt hiểu rõ cục cưng của mình muốn nhắc chuyện gì, nhưng vẫn cố ý đùa.



“Chính là… Chính là anh… Anh yêu em… Là thật chứ?” Uông Tường lắp bắp, hồi hộp hỏi.



“Anh có nói sao? Anh không nhớ nữa.” Lý Anh Kiệt ngang bướng nói.



Uông Tường thất vọng vô cùng.



Nói phải lắm, Tiểu Kiệt như vậy sao có thể yêu mình chứ, chỉ là do mình mơ tưởng hão huyền. Nhưng mà, chỉ cần được ở bên anh ấy, thế là mãn nguyện rồi. Đúng vậy, mình phải biết đến giới hạn thôi.



Nhìn cậu trai cúi đầu trầm mặc không nói gì, Lý Anh Kiệt biết mình đùa hơi quá, nôn nóng nói,



“Tiểu Tường! Em đừng buồn mà! Anh đùa đấy! Anh yêu em, thật sự rất yêu em!”



“Hả?” Uông Tường một chốc từ trên thiên đường lăn xuống địa ngục, rồi một chốc lại từ địa ngục bò lên thiên đường khiến cho cậu lẫn lộn, không biết cái nào mới là thật.



“Tiểu Tường, anh yêu em.” Lý Anh Kiệt lại trịnh trọng tuyên bố lần nữa. “Lý Anh Kiệt đời này chỉ biết đến cậu thợ nhỏ đáng yêu của mình, và cũng sẽ chỉ để cậu ấy sửa “ống nước lớn” cự phách của mình thôi.”



Uông Tường nghe vậy vừa cảm động vừa thẹn, chỉ có thể vừa rơm rớm vừa cười, kéo áo người kia,



“Ống nước lớn là của em! Anh dám để cho người khác cướp mối làm ăn của Điện nước Ông Uông, em sẽ giết anh đó!”



“Yên tâm. Cam đoan mối làm ăn này là duy nhất của em, người khác muốn cướp đều không được đâu!”



“Em yêu anh.” Uông Tường kín đáo liếc mắt đưa tình.



“Anh cũng yêu em, Tiểu Tường.”



Môi hai người chậm rãi chạm nhau, đánh dấu lời thề ước cho một tình yêu vĩnh hằng.