Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 2 :

Ngày đăng: 21:14 18/04/20


Đúng nửa đêm mười hai giờ, điện thoại “Điện nước ông Uông” đổ chuông.



Ring… ring…



“Anh, mau nghe điện thoại, cá lớn lại mắc câu rồi!” Một cậu bé bộ dạng vô cùng rạng rỡ, dường như không có ngủ, hưng phấn mở to hai mắt, nhảy dựng trên giường.



“Làm gì đó! Tiểu Vũ, em còn chưa ngủ sao? Ngày mai làm thế nào dậy đi học nổi đây?” Uông Tường không vừa lòng gõ đầu thằng em.



“Anh đừng nói nữa, mau nghe điện thoại đi, đừng làm cá lớn trốn mất!” Uông Vũ sốt ruột đem điện thoại dúi vào tay anh trai.



“Thằng bé này, làm nào lại gọi khách là cá lớn chứ?” Uông Tường vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt liếc thằng bé một cái.



“Đó chính là cá lớn mà, nửa tháng nay, ngày nào giờ này cũng gọi anh tới phục vụ, chính là khách hàng lớn mà! Mau nghe điện thoại đi anh.”



“Được được, thì nghe.” Uông Tường ấn nút trả lời, “Điện nước ông Uông xin chào.”



“Xin chào. Uông Tường, là tôi Lý Anh Kiệt đây.” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm.



“Vâng, Lý tiên sinh, xin chào, hôm nay có chuyện gì cần Điện nước ông Uông chúng tôi phục vụ ạ?”



“Thật ngại quá, lại quấy rầy cậu rồi, hôm nay có cậu nhóc họ hàng đến chơi, hình như đã đánh rơi thứ gì đó, làm tắc đường nước nhà bếp. Có thể phiền cậu tới đây giúp tôi giải quyết không?”



“Được, Lý tiên sinh, anh yên tâm, tôi lập tức tới thông giúp anh.”



“Thật tốt quá, ống nước tắc khổ qúa đi, không có cậu giúp tôi thông, nói thật tôi không biết phải làm sao nữa.”



“Yên tâm mà, có tôi đây rồi. Năm phút nữa tôi tới nhé.”



Uông Tường buông điện thoại, lập tức cởi áo ngủ, cầm lấy thùng dụng cụ.



“Ha ha, anh à, anh cũng chờ điện thoại của cá lớn phải không?”



“Anh… Anh làm gì có?”



“Anh mặc áo ngủ, nhưng bên dưới lại là quần áo lao động, còn dám nói không có?”



“Anh… Anh chỉ là lười thay đồ thôi mà.”



“Hi, mặt anh đỏ rồi kìa.”



“Nói nhiều, mau đi ngủ cho anh!” Uông Tường nói xong liền vội vã đi.



“Lý tiên sinh, chào buổi tối.” Tiến vào nơi hiện giờ đã vô cùng quen thuộc, Uông Tường lễ phép khom người chào.



“Đừng khách khí thế, mau vào đi.”



Người đàn ông tuấn mỹ, mặc áo xanh thẫm, hơi nhíu nhíu mày, lộ ra nụ cười mê người, từ đầu đến chân toát ra phong thái Anh quốc hoàn mỹ vô cùng, làm cho Uông Tường nhất thời mê mẩn. Oa… Thực hâm mộ quá đi, ngày nào mình mới được như Lý tiên sinh đây chứ? Ây, Uông Tường, đồ ếch như ngươi cũng dám mơ làm hoàng tử hả? Nằm mơ đi! Trong lòng tự chế nhạo mình một chặp, Uông Tường theo chân Lý Anh Kiệt vào bếp.



“Cậu xem, chính là chỗ này, đường ống tắc rồi, không biết tiểu quỷ kia đã vứt cái gì vào đó?” Anh ta lộ ra vẻ buồn rầu, đôi mày rậm xinh đẹp hơi hơi chau.




“Lan, nghĩ nhiều quá rồi, không có ai đâu. Tại gần đây tiếp quản công ty nên còn chưa quen, bận rộn một chút mà.”



“Thật sao?”



“Thật chứ, ai có thể sánh được với Lan đây?”



“Uống với em, em tin ngay.” Lan đem ly rượu kề lên môi hắn…



“Không vấn đề gì.” Lý Anh Kiệt cười cười uống hết.



“Uống thêm chút, em thích nhìn anh uống rượu.” Lan cười quyến rũ.



Mãi đến khi người kia uống xong, Lan mới thôi.



“Anh Kiệt, xin lỗi.”



“Xin lỗi cái gì?”



“Xin lỗi, chỉ vì em quá yêu anh…”



“Cái đó có gì phải xin lỗi chứ?” Lý Anh Kiệt vô tình nhún nhún vai. Bởi vì từ trước đến giờ mọi thứ rất hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người yêu hắn, Lý Anh Kiệt tuy cũng thích họ, nhưng chưa bao giờ nói yêu ai cả.



“Anh Kiệt, em rất hiểu anh, em không muốn mất anh, Anh Kiệt… Anh Kiệt…” Lan đột nhiên lao về phía hắn, điên cuồng hôn lên khuôn mặt tuấn mỹ, đã làm say đắm biết bao người.



Một luồng nhiệt kì quái từ dưới bụng toả lên mạnh mẽ, Lý Anh Kiệt liền nghi hoặc.



“Cậu cho cái gì vào rượu?”



“Nghe em đã, Anh Kiệt… Em…”



“Cậu bỏ thuốc đúng không?” Lý Anh Kiệt tức giận giật cánh tay người kia.



“Xin lỗi, Anh Kiệt, em chỉ cho một chút thuốc kích thích thôi. Em…”



“Đi ngay!”



“Anh Kiệt!”



“Cậu biết rõ tôi ghét nhất loại người dùng thủ đoạn hạ lưu, cậu làm tôi thất vọng quá. Từ nay về sau, chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa. Đi ngay!” Lý Anh Kiệt lôi người kia ra cửa!



“Anh Kiệt, đừng mà, đừng đuổi em. Anh Kiệt…”



Không thèm nhìn tình nhân đau khổ van xin, Lý Anh Kiệt giận dữ đóng sầm cửa lại.



Quá đáng ghét! Bị bỏ thuốc thế này khiến hắn tràn đầy lửa giận. Nhưng cơn giận này cũng không thiêu đốt lâu lắm. Quên đi, không cần tức, coi như mình nhìn lầm người, về sau không bao giờ gặp hắn nữa là được.



Tiếc là lửa giận đã tắt nhanh quá, mà lửa dục bên dưới muốn ngừng lại không được, Lý Anh Kiệt thở gấp, hai mắt đỏ ngầu, bước về phía nhà bếp.