Thuỷ Tiết Bất Thông
Chương 9 :
Ngày đăng: 21:14 18/04/20
Mặt trời chói chang trên đầu.
Việc sửa chữa trong Mộng Cảnh trang viên tiến hành vô cùng thuận lợi. Uông Tường mọi ngày đều làm việc rất chăm chỉ. Dự định hôm nay là kiểm tra phía sau trang viên, về hệ thống tưới tiêu cho hơn một nghìn gốc hoa. Uông Tường mở bộ phận tưới nước, xoay người kiểm tra tất cả các chỗ không hoạt động, ghi chép đầy đủ, chuẩn bị sửa chữa một loạt.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng!
Là Tiểu Kiệt.
“Tôi ở đây!” Uông Tường tim đập rộn rã, quên béng mất mình đang đứng cạnh giàn tưới, và đã đến giờ tưới nước, nên vừa lui về phía người kia thì bị nước phun trúng, bèn kêu la ỏm tỏi!
“Ha ha” Lý Anh Kiệt nhìn thấy cậu thợ nhỏ vẻ mặt nhăn nhó, kìm không được cười ha ha!
“Quá đáng! Đều do anh hại, còn cười!” Bị ướt lướt thướt khiến Uông Tường tức giận, đạp cho người kia một phát.
“Ha ha, rồi rồi, đều do tôi không tốt, cho tôi một cơ hội đền tội đi, tôi lau giúp cậu…” Lý Anh Kiệt cười xấu xa, lôi cậu trai vào một góc rừng.
“Tiểu Kiệt, anh kéo tôi vào đây làm gì? Nơi này có khăn mặt sao?” Uông Tường nghi hoặc nhìn.
“Khăn mặt làm gì?”
“Không có khăn mặt làm thế nào lau người?” Uông Tường king ngạc hỏi.
“Chuyện này cậu không phải lo… Cưng ạ…” Lý Anh Kiệt đẩy cậu ta dựa vào thân cây, vươn đầu lưỡi, bắt đầu từng chút một, liếm láp bọt nước trên mặt cậu.
“Ư… A… Anh… Anh làm gì đó…”
“Tôi lấy công chuộc tội, giúp cậu lau mà…” Anh ta liếm một đường từ cổ xuống, chậm rãi kéo khoá quần áo, ngón tay khêu gợi đẩy quần áo ra, làm cho hai đầu ngực hồng nhạt quyến rũ loã lồ trước ánh sáng rực rỡ…
“Ư… Đừng…”
“Đừng? Đừng gì cơ?”
“Aa… Đừng làm vậy…” Uông Tường cong người, nhịn không được kêu to…
“Thật không muốn? Tôi thấy cậu thích mà, ống nước nhỏ bên dưới có lẽ muốn rỉ nước rồi ha?”
Anh ta đã sớm hiểu rõ cảm xúc của cậu trai, biết mình làm động tác gì thì cậu ta sẽ phản ứng thế nào. Nên anh ta cứ thưởng thức biểu hiện đầy dục vọng trên mặt người kia, muốn chứng minh lời mình nói không sai liền một tay kéo khoá xuống tận đũng quần, nắm ngay lấy phân thân xinh đẹp màu hồng phấn đang dựng đứng kia.
“Đừng… đừng mà… Sẽ bị thấy mất!”
“Thấy thì sao, sợ gì?”
Kỳ thực Lý Anh Kiệt đời nào chịu để cục cưng của mình bị người nhìn thấy thân thể, anh ta đã sớm dặn các công nhân khác hôm nay về nhà sớm rồi, mục đích chính là muốn cùng cục cưng “hoà cùng đồng nội” thế này đây!
“Ư… Đừng làm ở đây… Chúng ta… Chúng ta về nhà được không?” Uông Tường mắc cỡ đỏ mặt nói nhỏ.
Cậu muốn anh ta nhượng bộ mà dừng lại. Không ngờ người kia lại giả mù giả điếc, ngón tay thon dài vẫn mơn trớn phân thân hồng phấn, làm cho cậu thợ nhỏ đáng thương thích đến chịu hết nổi. Không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy mê loạn…
“Aa… Trời ạ… Trời ạ…”
“Chậc, Tiểu Tường của tôi… Nhìn xem, vòi nước này có phải hỏng rồi không mà cứ rỉ nước thế này?” Lý Anh Kiệt xấu xa dùng ngón cái vân vê lỗ nhỏ trên đỉnh, làm cho *** thuỷ bên trong càng không ngừng tuôn ra…
“Aa… Đừng làm thế… Sẽ xuất tinh đó… Aaa… Tha tôi đi!”
Mời khách quý ăn cơm cari thế này, thật đúng là tuỳ tiện mà.
“Không, ăn ngon, ăn rất ngon! Tiểu Vũ tay nghề rất giỏi!” Lý Anh Dương ăn ngấu nghiến.
Cậu ta từ nhỏ ăn toàn đồ cao cấp, món gì cũng đều do đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị, sơn hào hải vị gì cũng đã nếm qua, nhưng hôm nay ăn cơm cari của cậu nhỏ này thì còn ngon lành hơn mọi thức ngon lành khác.
“Thật ạ? Quý khách, anh thật khách khí, em chỉ là nấu đại thôi mà.” Tiểu Vũ vui vẻ nói.
Vị khách này thực sự là hàng độc nha, đã vậy còn rất biết thưởng thức tài nấu ăn của mình, không như anh trai, lần nào cũng chê cơm mình làm khó ăn.
“Tiểu Vũ, không cần khiêm tốn, thực sự ngon lắm, tôi ấy mà, người nhà không ở trong nước, không ai nấu cơm cho cả, đều phải ăn ngoài, ăn ngán muốn chết, lại không thể cảm nhận được hương vị gia đình, nên hôm nay thật sự rất cảm động, nếu không phiền, Tiểu Vũ, tôi có thể hàng ngày ăn trưa ở đây không, tất nhiên, tiền ăn tôi sẽ đưa cho em.”
“Bao nhiêu thì được?” Lý Anh Dương vẻ mặt khẩn khoản nhìn cậu trai.
Tiểu Vũ hai mắt liếc nhanh, lấp lánh phát sáng!
Oa, tạ ơn thần tài!
Có khi dựa vào tài nghệ nấu ăn của mình, Điện nước Ông Uông lại kiếm thêm được một khoản ấy chứ!
Thế này nhất định phải gọi điện gấp khoe anh trai mới được!
“Được được, không sao, có em ở đây, nhất định sẽ khiến quý khách béo trắng luôn!” Tiểu Vũ vỗ ngực cam đoan.
Xưa nay Lý Anh Dương ghét nhất là béo phì, nhưng hiện tại tuyệt nhiên cậu ta không lưu tâm, nghe xong lời cậu nhỏ nói còn vội vàng gật đầu, “Được được, Tiểu Vũ, vậy phiền em nhé.”
“Đúng rồi, quý khách, quên không hỏi họ của anh là gì ạ?’
“Tôi họ Lý.”
Oa, gần đây thế nào mà khách sộp toàn họ Lý nha? Tốt quá đi.
“Lý tiên sinh, xin chào.”
“Đừng gọi tôi Lý tiên sinh!” Lý Anh Dương không vui lắc lắc đầu, “Thế này, Tiểu Vũ gọi tôi là Dương Dương* đi.”
Ngứa*? Tên nghe sao muốn ngứa vậy? Tiểu Vũ nhịn không được bắt đầu gãi gãi đầu.
“Là mặt trời lên đó, Tiểu Vũ không thích sao?” Lý Anh Dương đáng thương cười hề hề nhìn cậu nhỏ.
“Thích, đương nhiên thích ạ!” Tiểu Vũ có thế nào cũng không thể đắc tội với khách, vội gật đầu. “Thật sự tên rất hay ạ!”
“Hii, từ sau Tiểu Vũ cứ gọi thế đi. Nào, thử gọi đi.”
“Dương Dương.” Tiểu Vũ vô cùng chuyên nghiệp thoả mãn yêu cầu của khách.
Sau này mặc kệ người khác a dua nịnh hót thế nào, con trai cưng nhà họ Lý đều không còn quan tâm, hiện tại chỉ vừa nghe thấy cậu nhỏ kia gọi hai từ ngắn ngủn cũng đã cảm động trào dâng rồi!
A, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ của tôi, cậu thực sự rất đáng yêu!
Lý Anh Dương tôi thề đời này dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ khiến cho cậu hạnh phúc!