Thuyết Đường

Chương 9 : Gặp La Thành, Trình Giảo Kim bị trúng thương

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Từ ngày Cô Sơn vương bị mất cướp trong lòng tức bực lắm, dẫu có phái cho các quan nha truy bắt, song cũng sai rất nhiều nha tướng đem quân đi

các ngả nã tìm.



Một hôm chúng thấy Thúc Bảo tướng mạo đường đường, có vẻ từ xa đến xăm

xăm phi ngựa vào thành, lưng đeo đôi giản, chúng sinh nghi bàn tán với

nhau :



- Ta đang đi bắt cướp. Tên này trông có vẻ Đại vương cường đạo lắm. Hay là đích hắn.



Chúng bèn len lén chạy theo.



Thúc Bảo ghìm ngựa trước một khách điếm trong phố đông, gọi chủ hàng là Tiểu nhị bảo rằng :



- Ta cần một chỗ ngồi tĩnh mịch, và cần rượu ngon nhắm tốt.



Tiểu nhị thấy khách lịch sự, vái rạp xuống mà rằng :



- Xin mời tướng công lên lầu thượng, gió mát, phòng đẹp rượu ngon và có cả ca nhi đàn hát.



Thúc Bảo nói :



- Đem ngựa ta vào chuồng, chọn cỏ tốt, thóc nếp cho ăn, ta sẽ trả tiền xứng đáng.



Rồi bước nhanh lên thang lầu. Dưới kia bọn công nhân vẫy tiêu nhị ra ngoài đường, sẽ nói :



- Người ấy có vẻ khả nghi cường đạo cướp lễ vật của nhà vua. Ngươi nên dò xét ý tình xem.



Tiểu nhị gật đầu, vào bưng rượu và thịt nướng, quả phẩm lên. Tiểu nhị

rót rượu, đứng chắp tay hầu. Thúc Bảo uống một mình có ý buồn, vừa nhìn

xuống phố, vừa nhắm nhót. Ngoảnh lại, vẫn thấy tên Tiêu nhị chắp tay chờ rót rượu hầu. Thúc Bảo hài lòng nói :



- Ta nghe đồn việc mất lễ vật của Cô Son vương ngoài rừng Tràng Điệp hiện đang làm chấn động miền này lắm, có phải không?



Tiểu nhi mười phần đã ngờ đến một vài, nói :



- Vâng, bọn cường đạo nào đó thật là gan voi, mật hổ, dám trêu cả Thiên

tử, mới ghê gớm chứ. Thế nào chúng cũng chết xả thịt, xả xương thôi.



Thúc Bảo mỉm cười, uống cạn ba hồ rượu, rồi nói :



- Người dọn cơm ta ăn, cần phải đi vội lắm.



Tiểu nhị chay xuống lầu, thì thầm với lũ nhân công, thuật rõ những lời Thúc Bảo nói. Chúng nhân công gật gù nói :



- Thế thì đích cường đạo đó. Nếu vậy thì phen này tiểu nhị với chúng ta

sẽ được công to. Nhưng hắn có vẻ oai phong thế, chúng ta bắt làm sao

được, phải mau mau đi báo lão cô gia.



Nói rồi chúng chạy ra đường, thẳng vào đại dinh Cô Sơn vương Dương Lâm

khẩn báo Dương Lâm cả mừng sai mười dũng tướng dẫn một nghìn quân tức

tốc kéo ra vây kín cả lử điếm. Việc này làm cho dân thành Đăng Châu

hoảng sợ, nhà nào cũng đóng chặt cửa, không dám thò ra.



Quân sĩ reo hò :



- Bắt lấy giặc rừng Tràng Điệp anh em ơi!



Trên lầu, Thúc Bảo nghĩ thầm :



- Thế là chúng mắc kế mình rồi, tốt lắm.



Đoạn xách đôi giản từ trên cửa sổ lầu phi người xuống chân khẽ chạm đất nhẹ nhàng như chiếc lá. Bảo quát rằng :



- Các ngươi muốn yên lành thì chớ chạm đến ta, đôi giản này sẽ không

kiêng nể tên nào vô lễ. Ta đang muốn yết kiến Đại vương có đây, dãn ra

hai bên để ta đi.



Nói rồi ung dung đi trước. Chúng quân sĩ thấy Thúc Bảo ăn nói đàng hoàng, đều chịu đi sau, không dám động chạm gì đến cả.



Đến cổng dinh, Dương Lâm sai dẫn vào. Thúc Bảo đi đứng ung dung, rõ ra

con nhà đại gia dũng tướng. Dương Lâm có ý khen thầm, nghĩ :



- Sao lại có tên cường đạo khôi ngô, tuấn tú thế kia.



Tới trước thềm, Thúc Bảo bất đắc dĩ quỳ xuống lạy mà rằng :



- Tôi là chức mã khoái ở huyên Lịch Thành, phủ Tế Nam tỉnh Sơn Đông tên

gọi là Tần Quỳnh, đang phụng mệnh đi nã bắt cường đạo rừng Tràng Điệp.



Nghe nói Dương Lâm ngoảnh xuống quát mắng các tướng :



- Chúng bay láo quá, sao dám bắt một chức mã khoái bảo là cường đạo?



Chúng tướng hết hồn :



- Bẩm, nghe nói hắn tự nhân là cường đạo nên mới bắt nộp Đại vương.



Thúc Bảo nói :



- Đó là tôi có ý chân thành muốn vào hầu Đại vương, song không làm thế thì sao được vào hầu.



Dương Lâm lại ngắm nghía Thúc Bảo, thấy mặt to, mắt sáng, quả chạc là một tay thượng tướng. Bèn hỏi :



- Tần Quỳnh bao nhiêu tuổi, cha mẹ là chi?



Đáp rằng :



- Năm nay mạt tướng hai mươi lăm tuổi, mẹ già là Trọng thị, cha là Tần Lý mất đi từ ngày tôi còn bé.



Thúc Bảo sở dĩ không dám khai thực tên thân phụ là vì năm xưa Dương Lâm

đánh phủ Tế Nam chính tay hắn bắn chết phụ thân Thúc Bảo, nay mà buột

miệng nói ra thì tính mạng Thúc Bao tất không toàn.



Dương Lâm hỏi :



- Tần Quỳnh sở trường thứ vũ khí gì?



Đáp rằng :



- Mạt tướng quen dùng đôi kim giản.



Dung Lâm nói :



- Quân bay, đem đôi giản của Tần Quỳnh vào đây.



Chúng hai ba đứa, xúm xít khiêng đôi giản vào. Dương Lâm nói :



- Ta xem ra thì ngươi có lẽ là người có đại tài, vậy diễn giản pháp ta xem.



Thúc Bảo nói :



- Đại vương đã dạy, mạt tướng xin bái lệnh, nhưng xin cho mượn bộ giáp thì diễn võ mới được nghiêm chỉnh. Đại vương thể cho.




Vưu Tuấn Đạt bấm Giảo Kim nói thầm :



- Kìa sao bữa nọ hiền đệ khoe là ân nhân của Thúc Bảo. Sao hắn lãnh đạm với hiền đệ thế?



Bị khích, Kim điên tiết bước lên nắm áo Thúc Bảo mà rằng :



- Mi là đứa tiểu nhân chỉ tôn trọng người phú quý có nhớ đâu ân nghĩa

ngày xưa, nên rẻ rúng ta, vậy mà thiên hạ ca tụng ngươi là Tiểu Mạnh

Thường thì người ta mù điếc hết.



Thúc Bảo nghiêng mình xá mà cười :



- Chết nỗi, tiểu đệ nào có tội gì, chỉ hiềm nhất kiến chưa biết nói gì

với đại huynh đó thôi, chứ Tần Quỳnh này bao giờ cũng lấy lễ nghĩa làm

đầu, đâu dám nghĩ sự nghèo già, kính trọng.



Giảo Kim trừng mắt nói :



- Thái Bình Lang không còn được nghe Tần bá mẫu ta nói lại cho nghe,

ngày ngươi mới lên năm, mẹ con ta đã xẻ cháo nhường rau cho bá mẫu và

ngươi ở Bàn cư chấn? Ngày nay ngươi làm nên, nỡ quên ngay thằng Trình

Giảo Kim này!



Thúc Bảo giật nẩy mình vội sụp xuống lạy mà rằng :



- Chết nỗi, Trình đại huynh đó ư? Em ngày đó còn bé dại, lớn lên chỉ

nghe thân mẫu nhắc nhủ công ơn mà không biết mặt, nay lòng trời run rủi

cho anh em gặp gỡ nhau, em có tội, xin thứ cho em.



Nói rồi lại lạy, Giảo Kim khoái chí ôm lấy Thúc Bảo mà ngửa mặt lên cười sằng sặc, rồi quay lại bảo Vưu Tuấn Đạt rằng :



- Đó Vưu đại ca ơi, ta có nói khoác đâu. Thật là em ta nhé.



Thúc Bảo vui mừng quên cả hiềm nghi, thắc mắc, sai tửu bảo mời cả chủ

quán Dã Nhuận Phủ, Liễu Chu Thần lên uống rượu, Thúc Bảo thân đi róc

rượu mời khắp lượt anh hùng.



Đến chỗ Đơn Hùng Tín, vô ý vấp phải miếng gỗ ở chân bàn. Thúc Bảo kêu lên một tiếng “ối chao” rỗi khuỵu xuống.



Hùng Tín và mọi người kinh ngạc đứng lên. Tín cúi ôm Bảo dậy :



- Hiền đệ sao lại bị đau đến thế?



Phàn Hổ bèn kể rõ việc nhà vua mất cướp, quan nha truy nã cường đạo,

quan huyện đây sai Thúc Bảo đi tầm nã, không được, đã dùng hình phạt

nặng nề khiến Thúc Bảo bị thương ở khắp đùi và mình mẩy, chạm vào đau

ngay, cho nên ngã.



Hùng Tín cùng mọi người nổi giận nói :



- Trong anh em ta đây ai lấy lễ vật đó, nếu đã là hảo hán thì nói cho

nhau biết. Không lẽ được hưởng báu vật để Tần đại ca một mình chịu đau

khổ như vậy.



Giảo Kim nói to lên :



- Để lão Trình này nói!



Vưu Tuấn Đạt giật nẩy mình bấm đùi Giảo Kim. Kim quát :



- Sao lại bấm đùi ta? Để lão gia nói cho các bạn biết rằng lấy lễ vật đó chính thằng Trình Giảo Kim này và Vưu Tuấn Đạt kia. Đích thật ta Trình

Giảo Kim và Vưu Tuấn Đạt, chứ không phải Trình Đạt, Vưu Kim khỉ tiều nào hết!



Thúc Bảo nghe nói cả kinh, vội bưng lấy mồm Giảo Kim bảo rằng :



- Ân huynh đừng nói câu đó. Người ngoài nghe biết thì chết hết.



Giảo Kim đứng dậy cởi phăng áo, nói :



- Cái thằng Trình Giảo Kim này xưa kia mình trần khố trụi, bây giờ được

cùng các hảo hán kết giao thế là thoả chí bình sinh, dẫu chết tù chết

chém cũng không ân hận. Miễn là mẹ già nhờ các đại huynh nuôi giúp cho

là được. Nay làm nên tội thì chịu tội. Trốn lẩn là hèn nhát. Các ngươi

mau mau trói thằng Kim này lại mà giải quan để Thúc Bảo đỡ khổ vì ta,

thế 1à hả lắm. Ta đây đội trời đạp đất, không sợ tù ngục, không sợ tra

khảo, không sợ chết. Trói ta, mau!



Thúc Bảo nắm chặt tay Giảo Kim, nói :



- Cái nghĩa khí hào hùng của Trình đại huynh đã khiến ngu đệ đây cảm

kích và tự thẹn rằng nếu không theo kịp chẳng hóa ra tầm thường, giá áo

túi cơm sao. Nay đại huynh tự sả thân cứu tiểu đệ, lẽ nào Bảo này lại

nhắm mắt làm điều bất nghĩa đó đối với ân huynh. Cái nhục vong ân bội

nghĩa, tham miếng cơm manh áo của quan sẽ khiến nghĩa sĩ trong thiên hạ

coi Bảo tôi bằng sâu kiến, vậy xin thề cùng anh em cùng sống chết từ

phút này.



Dút lời thò tay vào bọc lấy chiếc thẻ bài đi bắt cướp bẻ làm đôi vất xuống đất, lấy cả giấy phê văn châm lửa đốt.



Bọn Hùng Tin đập bàn ném chén mà reo :



- Hay lắm, hay lắm! Thế mới gọi là hảo hán.



Từ Mậu Công cạn luôn ba chén rượu, hào hứng nói :



- Chư vi anh hùng bốn phương tình cờ gặp mặt buổi hôm nay, thực là không còn dịp khác, Thúc Bảo trưởng huynh và Trình đại ca đã tỏ cái nghĩa khí phi thường như thế, sao không cùng nhau uống máu ăn thề để đồng sinh

đồng tử với nhau?



Mọi người đồng thanh đáp :



- Lời tiên sinh dạy thật vàng ngọc. Chúng tôi xin được ăn thề.



Rồi đó, bày hương án, chư hào kiệt viết tên tuổi vào mảnh giấy to, đoạn

cùng nhau trích máu tay rỏ cả vào bát rượu lớn đặt trên hương án, đốt

trầm nghi ngút, cả thấy ba mươi chín vị anh hùng đều xếp hàng quỳ nguyện :



- Chúng tôi ba mươi chín người, trích máu ăn thề, không nguyện sinh cùng ngày, chỉ thề cùng ngày mà chết, sự lành dữ cùng chịu cho nhau, nếu ai

ăn ở hai lòng, trời sẽ hại.



Khấn xong, mỗi người cho chén vào bát rượu máu, uống một chén đầy, không để sánh ra ngoài một giọt.



Đoạn triệt bỏ hương án. Thúc Bảo nói :



- Bây giờ trời đổ tối, các đại huynh nghỉ tạm ở đây, mai sớm vào thành dự tiệc mừng cho lão mẫu.



Nói xong, lạy biệt mọi người, rồi cùng La Thành về nhà riêng. Thấy cửu

mẫu, La Thành sụp lạy. Tần mẫu thấy La điệt tướng mạo khởi ngô, da trắng môi đỏ, mày thanh mắt sáng, dáng đi như hổ, tiếng nói như chuông, thực

là dòng dõi họ La, họ Tần có khác thường. Tần mẫu mừng lắm, sai dọn

rượu, cùng ngồi với cháu uống rượu cho đến khuya, hỏi han việc cửa nhà

sau trước.