Ti Mệnh

Chương 14 : Ngựa cùng heo …

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Phù chú trước ngực Thần Chử lặng lẽ nhỏ xuống hai giọt máu.



Thần Chử không mắng Nhĩ Sanh nữa, Nhĩ Sanh đương nhiên là không dại chủ động đi tìm phiền phức, vì vậy hai người chia ra mỗi người thành thành thật thật ngồi một bên cánh cửa bị đạp hỏng. Nhĩ Sanh thỏa mãn ngồi nhai bánh bao trắng, miệng ngoác rộng tới tận mang tai. Lấy tu vi của Thần Chử sớm đã không cần ngày ngày phải ăn cơm. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn kia của Nhĩ Sanh, hắn đều lầm bầm nói mấy câu ghét bỏ.



Loại cảm giác trong lòng run sợ xen lẫn bình thản cùng yên tĩnh này tóm lại cũng có một ngày bị phá vỡ.



Ngày ấy, đúng giờ ngọ, thời tiết khá tốt, bỗng nhiên phía chân trời, nơi giáp ranh giữa trời và biển đột nhiên cuồn cuộn nổi lên một cỗ khí đen, chậm rãi tràn ngập cả thiên không.



Nhĩ Sanh đứng trước cửa khoang thuyền, đưa mắt nhìn cảnh vật xa xa, thấy vậy lập tức vẫy Thần Chử lại hỏi: “Có phải đám người Tiên tôn của ngươi phái tới cứu chúng ta không ?”



Thần Chử đưa mắt nhìn ra xa, thần sắc có điểm ngưng trọng: “Tà khí ngút trời thế kia sao có thể là đám người tiên tôn phái đến được. Ta nghĩ thứ mà chiếc thuyền này hướng tới đã đến rồi.”



Hử ? Hải yêu ăn thịt trẻ con trong truyền thuyết đã tới ? Nhĩ Sanh vừa nghĩ đến đây trong lòng không tránh khỏi sợ hãi, vội đem Nhất Lân kiếm ôm vào trong ngực. “Chúng ta phải làm sao bây giờ ?”



“Đợi.” Kỳ thật trong lòng Thần Chử cũng vô cùng sợ hãi. Nghe tiếng trẻ con khóc mỗi lúc một lớn hơn, những bài học về sự hiệp nghĩa đã được tiếp nhận từ trước đến nay không cho phép hắn chùn bước. Thần Chử thầm nghĩ, nếu không chờ được đến lúc những người tiên tôn phái đến cứu, một kẻ tu tiên như hắn dù thế nào cũng phải quyết đấu một phen với yêu quái. Chết vinh còn hơn sống nhục. Đây cũng là lí do vì sao mấy ngày gần đây hắn nhìn không quen mắt với những hành vi của Nhĩ Sanh. Khi hắn thấy Nhĩ Sanh chạy tới trước mặt Lỗ Mỹ Nhân muốn hắn nhận nàng làm đồ đệ, hắn nhận định rõ, đó là một loại hành vi tham sống sợ chết, nhận giặc làm cha.



Nhĩ Sanh liếc mắt nhìn Thần Chử một cái, vẫn là thành thành thật thật ôm Nhất Lân kiếm trở về ngồi trong góc. Nàng rủ mắt vuốt ve Nhất Lân kiếm không rõ đang suy nghĩ cái gì.



Chuyện kể rằng, sau khi màn sương đen kia phủ kín cả một vùng nơi đường chân trời, một tên thuộc hạ vội vã chạy vào bẩm báo tình hình với Lỗ Mỹ Nhân, hắn nghe xong miễn cưỡng xuống giường, thong thả rửa mặt, tùy ý khoác thêm một cái áo choàng có thêu đại huy lớn, ngáp dài một tiếng chậm rãi đi đến phía trên boong tàu. Cùng lúc đó, con thuyền đã tiến đến ngay bên dưới phiến mây đen, sấm chớp ì ùng, mưa bắt đầu nặng hạt, Mỹ Nhân đứng dưới trời mưa, vẻ mặt thập phần chán ghét nói: “Hải yêu chết tiệt, phô trương cái gì, làm ướt y phục của ta, ta liền dùng một mồi lửa hong khô cả cái vùng biển này.” Nói xong, y vung tay lên, một kết giới lam nhạt mang theo kim quang chầm chậm bao lấy xung quanh Lỗ Mỹ Nhân.



Những hạt mưa bị cản lại bên ngoài kết giới cũng dần biến thành một làn khói trắng, chớp mắt đã tiêu biến.



“Ê.” Lỗ Mỹ Nhân đi lên mũi tàu, khẽ gọi một tiếng, “Bổn công tử không muốn đôi co với ngươi nữa, ra đây đi, ta mang tế phẩm đến rồi đây.”



Vừa dứt lời, bên dưới tầng mây đen kịt, nước biển bốn phía không ngừng khuấy động, từ đáy biển sâu trồi lên một sinh vật vô cùng to lớn. Con thuyền lắc lư liên hồi cơ hồ muốn lật nhào. Ngồi trong khoang thuyền, Nhĩ Sanh giống như một quả bóng lăn qua lăn lại.



Thần Chử nắm chặt lấy cửa khoang thuyền, thần sắc vô cùng trịnh trọng. Sau khi trông thấy bản thể hải yêu, trịnh trọng trong mắt dần bị thay thế bởi sự sợ hãi. Chờ khi cơ thể hải yêu hoàn toàn lộ ra khỏi mặt biển, khóe miệng Thần Chử lập tức co quắp: “Hmmmm?”



Lúc này, những con sóng cuồn cuộn trên mặt biển cũng dần lắng xuống, Nhĩ Sanh cắm Nhất Lân kiếm trên sàn, gian nan giữ thân mình đứng vững, lảo đảo bước ra bên ngoài. Lăn qua lăn lại một hồi, Nhĩ Sanh cảm thấy đầu có điểm váng vất, nhìn yêu quái ở xa xa kia, nàng sửng sốt hồi lâu mới giật mình nắm lấy góc tay áo Thần Chử hỏi: “Đó …. Đó là vật gì ? Đó là vật gì ? Thoạt nhìn vô cùng lợi hại a ! Trời ạ, trời ạ !”



Thần Chử trầm mặc. “Theo ‘Hải quốc dị châu chí’ trong Vô Phương Tàng thư các ghi lại, vật kia … Gọi là hải mã.”



“Ngựa gì cơ ?” Nhĩ Sanh cả kinh hỏi lại, “Nguy rồi nguy rồi, tự nhiên lại chui ra một con ngựa có đôi mắt cá chết !”
Dung mạo bình tĩnh trước mắt cuối cùng cũng bắt đầu có điểm cứng ngắc. Mà đám yêu quái giả mạo đệ tử Vô Phương cũng nháo nhào lên, sợ tới lập tức quay trở về nguyên thân, còn đám trẻ con thì trên mặt đứa nào đứa nấy cũng ngập tràn vui sướng cùng hy vọng.



Chỉ có Nhĩ Sanh, nàng hoàn toàn mặc kệ diễn tiến bên ngoài thế nào, chỉ cố hết sức nhổ Nhất Lân kiếm ra.



Lỗ Mỹ Nhân đột nhiên nói: “Được rồi, trân châu này ta từ bỏ.” Nói xong hắn đem Tà Linh Châu vứt ra phía sau.



Cùng lúc đó, Nhĩ Sanh dồn hết sức lực vào lòng bàn tay, cuối cùng cũng rút ra được Nhất Lân kiếm cắm trên sàn. Ngoài dự kiến của mọi người, viên châu mà Lỗ Mỹ Nhân ném đi vừa vặn rơi trúng lưỡi kiếm của Nhĩ Sanh. Mọi người chỉ thấy Nhĩ Sanh hét lớn một tiếng “Ha!”, theo sau đó, một thanh âm “Răng rắc” thanh thúy vang lên.



Tà Linh Châu cứ như vậy bị chém thành hai nửa.



Thần Chử nghẹn họng trân trối.



Trầm Túy giật mình, huýt sáo.



Còn Lỗ Mỹ Nhân sau khi nghe được âm thanh giòn tan sau lưng, cứng ngắc quay đầu lại. Chỉ thấy trên mặt đất, hai nửa khối trân châu lăn lóc trên mặt sàn chẳng khác nào hai viên đá tầm thường. Hắn nhìn Nhĩ Sanh, không dám tin.



Nhĩ Sanh còn đang hân hoan vuốt ve cây kiếm, chợt thấy mọi người nhìn nàng chăm chú, cả người đều cảm thấy không thoải mái.



Vừa định mở mồm hỏi đã có chuyện gì, thân ảnh Lỗ Mỹ Nhân thoáng lóe lên, nháy mắt đã hóa thành một làn khói đen tiêu thất mất, trong không trung chỉ còn lại thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn: “Nhóc con ! Ngươi nhớ kỹ cho ta !”



Nhĩ Sanh chớp chớp mắt, một hồi lâu sau cũng không nghe thấy thêm bất cứ câu gì nữa mới kỳ quái hỏi: “Sao hắn chỉ mới nói một nửa đã bỏ đi vậy ? Muốn ta nhớ rõ cái gì a ?”



Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Chỉ có Trầm Túy cười ha ha, nói: “Thú vị, thú vị ! Cô nhóc nhỏ bé này thế nhưng lại chém được Tà Linh Châu.”



Nhĩ Sanh lại cả kinh hỏi: “Ta chém heo khi nào ?”



Trầm Túy chỉ chỉ hai khối đá dưới đất nói: “Đây, không phải là do ngươi chém sao ?”



Biểu tình của Nhĩ Sanh bỗng trở nên kỳ quái: “Sao heo này hình dáng khác với các loại heo bình thường thế ?”



Mọi người nghe được những lời này, nháy mắt đều trầm mặc, không nói được câu nào. Sau một hồi ầm ĩ, cũng không có ai phát hiện ra, từ phía hai nửa Tà Linh Châu phút chốc toát ra một làn khói đen kỳ dị, chậm rãi bị cơ thể Nhĩ Sanh hút vào.