Ti Mệnh

Chương 18 : Trưởng thành

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Tư Qua Cốc nằm bên trong một khe núi hoang vu thuộc Vô Phương, trong cốc địa thế vô cùng hiểm trở, khó thấy trời trăng vì vậy mà tự tạo thành một kiểu khí hậu, đông không tuyết, xuân thu không gió, thực vật sinh trưởng được ở đây chỉ mỗi cây Trường Thanh.



Nhĩ Sanh ở trong cốc đã được bốn năm ngày, mới biết hình phạt Tiên Tôn dành cho mình quả thật vô cùng nhẹ nhàng. Trừ chuyện trong cốc không có ai nói chuyện cùng, kỳ thật so với lúc ở bên ngoài thì không khác biệt là mấy. Đương nhiên, Nhĩ Sanh có suy nghĩ như vậy là vì nàng muốn tĩnh tâm tu luyện. Từ khi biết có một con heo sống trong bụng mình, mỗi ngày nàng đều thành thành thật thật ngồi thiền, ngưng thần tụ khí, chờ ba tháng sau xuất cốc, hoàn toàn đem cái tà khí gì đó trong bụng xuất hết ra ngoài.



Tuy Nhĩ Sanh thích ăn sâu, nhưng không vì vậy mà nàng cũng thích ăn thịt heo sống.



Nhắc đến cuộc sống của Nhĩ Sanh ở trong cốc liền không thể không nhắc đến tiểu hắc xà cùng nàng tiến vào trong cốc ngày đó.



Thời điểm Nhĩ Sanh tĩnh tâm tu luyện thì tiểu Hắc xà cũng tĩnh tâm tu luyện. Nhưng Nhĩ Sanh không yên tĩnh được bao lâu lại muốn đùa nghịch, tiểu hắc xà vẫn như trước, lặng yên tu luyện.



Nàng nhìn ra được, con rắn này tuyệt không đơn giản. Nhĩ Sanh thầm nghĩ, tuy con rắn này là thân thích của Trường Uyên nhưng không có gì đảm bảo một ngày nào đó nó không đột nhiên nảy ra ý định muốn ăn thịt nàng. Trong sơn cốc hoang vu chỉ có mỗi một người, một xà này, nếu nàng chết đi, chắc cũng không có mấy người biết đến.



Nàng phải đề phòng tiểu hắc xà kia.



Cho nên khi Nhĩ Sanh muốn chơi đùa, nàng cũng không để nó được tĩnh tâm tu luyện. Nhặt một khúc gỗ nhằm vào đuôi tiểu hắc xà mà đánh, cho đến khi hắc xà bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn nàng, nàng mới thỏa mãn vứt cây gậy gỗ đi, tựa như bá vương ngạo nghễ ra lệnh : “Chơi với ta” .



Tiểu hắc xà hơi ngẩng đầu lên, mang theo điểm ủy khuất nhìn nàng.



Nhĩ Sanh nắm lấy Nhất Lân kiếm, không quên nhặt một khúc gỗ đưa cho hắc xà, để cho nó dùng cái đuôi quấn quanh khúc gỗ cùng với nàng chơi đùa. Nàng muốn cho hắc xà thấy rõ thực lực hai bên chênh lệch, để hắc xà không dám tùy tiện trêu chọc nàng.



Nhưng Nhĩ Sanh ngàn vạn lần không nghĩ đến, vừa mới đánh qua đánh lại được hai chiêu, Nhất Lân kiếm trong tay nàng lại bị gậy gỗ mà tiểu hắc cuốn dưới đuôi hất bay ra xa, cắm thẳng vào trong đất.



Nhĩ Sanh ngây ngốc nhìn chằm chằm hắc xà, nhất thời cảm giác được trong đôi mắt kim sắc kia ánh lên từng tia ý cười nồng đậm. Bị mất mặt như thế Nhĩ Sanh lập tức nổi giận, ngưng khí hướng hắc xà đánh tới, đuôi rắn vừa động, lập tức khúc gỗ lại một lần nữa bay thẳng ra ngoài, nện ngay vào mắt cá chân Nhĩ Sanh. Nàng vừa cảm thấy mắt cá chân hơi tê dại, lập tức hai chân mềm nhũn, ngã lăn ra trên đất, bùn dính khắp mặt, đầy vẻ đáng thương.



Hắc xà có chút đắc ý, phe phẩy cái đuôi, nhưng thấy Nhĩ Sanh thật lâu không động đậy, cho rằng bản thân mình dùng lực quá mạnh, thật sự đả thương nàng, nhanh chóng trườn đến chỗ Nhĩ Sanh.



“Ai. . . mắc cỡ chết được, tu luyện pháp thuật lâu như vậy mà ngay cả tiểu hắc xà cũng đánh không lại.”



Nghe Nhĩ Sanh ai oán, tiểu hắc xà thở dài, thầm nghĩ, nàng vừa mới tu luyện, đánh không lại là chuyện đương nhiên. Nếu thật nàng đánh thắng được nó, đó mới đúng là một chuyện đáng kinh ngạc.



Nhĩ Sanh vẫn đang mải miết oán hận chính mình : “Nếu vậy thì làm sao cứu được Trường Uyên đây !”



Hắc xà nhất thời mềm lòng, nhìn Nhĩ Sanh đang nhấc đầu ra khỏi vũng bùn, dùng miệng đụng đụng đầu của nàng. Nhĩ Sanh vẻ mặt chán nản ngẩng đầu lên, tiểu hắc xà cọ nhẹ trán nàng, như là an ủi, như là làm nũng.



“Ngươi làm gì thế?.” Nhĩ Sanh vẻ mặt khó hiểu, đẩy đẩy cái đầu rắn ở trước mặt ra.




Nàng nghĩ có lẽ cuộc sống sẽ cứ nhàn nhã trôi qua như vậy, nhưng, trên đời này không có cái gì là vĩnh viễn cả.



Lần này Nhĩ Sanh cùng Tễ Linh xuống núi trừ yêu, yêu quái này tên gọi Cốt Mãn, đạo hạnh không sâu, nhưng trời sanh tính tình giảo hoạt, dùng vẻ ngoài lương thiện mê hoặc lòng người, lấy ác niệm trong lòng người làm thức ăn. Tễ Linh bắt được nó ở trong rừng cây, nhưng hai tay lại bị xúc tu Cốt Mãn cuốn chặt lấy.



Với tu vi của Tễ Linh mà nói, vốn không đến mức bị yêu vật này làm khó, nhưng trong lúc giao đấu, Cốt Mãn lại khe khẽ cười trộm: “Thẹn cho một kẻ tu tiên, ngươi lại có thể đối với sư phụ mình sinh ra ý niệm đại nghịch bất đạo.”



Tễ Linh nhất thời hoảng loạn, không kịp phản ứng, Cốt Mãn thừa cơ hội đó, vươn một cái xúc tu về phía trước muốn đâm thẳng vào tim Tễ Linh: “Đúng vậy, đúng vậy, tình cảm của ngươi là không được phép, một khi có người biết, các ngươi liền xong rồi, ngay cả là sư đồ cũng không thể được….” Hắn cười đến khó coi, mị quang lóe lên, muốn thừa cơ đâm thủng ngực Tễ Linh.



Đúng lúc, Nhĩ Sanh chạy đến, nhìn thấy cảnh này, vội hét lớn một tiếng: “Sư tỷ !” Tễ Linh mới giật mình hồi phục tinh thần.



Tễ Linh nghiêng người tránh né, tránh được chỗ hiểm nhưng lại bị xúc tu đâm xuyên bả vai. Nhĩ Sanh giận dữ hét lên: “Yêu quái lưỡi dài xấu xí, ngươi chán sống rồi !” Nói xong, nàng nhanh nhẹn nhún người, nhảy đến đỉnh đầu Cốt Mãn.



Tễ Linh hoảng hốt kêu lên: “Không được !”



Nhĩ Sanh lúc này không hề nghe thấy tiếng của nàng, tay cầm Nhất Lân kiếm, đâm thẳng vào đầu Cốt Mãn. Cốt Mãn kêu lên một tiếng, máu tươi bắn ra tung tóe, văng đầy mặt Nhĩ Sanh. Xúc tu trên vai Tễ Linh biến mất, nàng ta che miệng vết thương ở đầu vai, ngã sụp trên mặt đất.



Dưới Nhất Lân kiếm là một viên nội đan màu trắng, Nhĩ Sanh đối với vật phẩm vậy như có bóng ma, do dự hồi lâu cũng không dám dùng nội lực khiến nó vỡ vụn, chỉ hỏi Tễ Linh: “Sư tỷ, có cần chém nó vỡ vụn ra không?”



Tễ Linh không trả lời câu hỏi của Nhĩ Sanh, có chút lo lắng nhìn nàng: “Muội có cảm thấy tâm phiền ý loạn, hay là bất an gì không?”



Nhĩ Sanh kỳ quái lắc đầu: “Không có a, nhưng sư tỷ, thương thế của tỷ cần phải nhanh chóng được chữa trị, còn hạt châu này muội phải xử lí thế nào đây?”



Tễ Linh nhìn Nhĩ Sanh, thở dài nói: “Ta đã đánh giá thấp linh lực trên thân kiếm này rồi. Máu của Cốt Mãn có thể mê hoặc nhân tâm, khiến con người ta sinh ra ác niệm, người bình thường trăm ngàn lần không thể đụng vào. Thật không ngờ được kiếm này còn có thể thanh tẩy tà khí.”



“Sư tỷ” Nhĩ Sanh buồn rầu “Sư tỷ, tỷ vẫn chưa nói hạt châu này làm sao bây giờ, chúng ta cần nhanh chóng trở về, tỷ chảy rất nhiều máu đó.”



Tễ Linh thầm đọc khẩu quyết, dùng kết giới vây lấy hạt châu, bỏ vào trong áo: “Mang về dâng lên để tiên tôn thanh tẩy.”



Xử lý sạch sẽ chiến trường, xóa hết vết máu của Cốt Mãn, Nhĩ Sanh ngoan ngoãn đứng sau lưng Tễ Linh, ngự kiếm bay thẳng về Vô Phương, hoàn toàn không phát hiện nơi các nàng vừa rời khỏi, âm phong lạnh lẽo thổi qua, từ trong lùm cây, một kẻ toàn thân nhuốm đầy máu và bùn đất từ từ lộ diện.



Đôi hài tinh xảo, đẹp đẽ lẳng lặng đứng trên cái hố vừa mới được lấp đất lên, có chút hứng thú đá đá lớp đất ướt át.



“Hừm, cuối cùng cũng đã tìm thấy.”