Ti Mệnh

Chương 33 : Đổi con để ăn[1]

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Trường Uyên bị cảm giác kỳ lạ trên mặt làm tỉnh. Vừa mở mắt, hắn liền thấy một đứa nhỏ khoảng chừng một hai tuổi đang đưa ngón tay đầy nước miếng vừa ngậm trong miệng, chọt chọt mặt mình. Trường Uyên bỗng nhiên tỉnh dậy khiến đứa nhỏ có chút giật mình, chớp chớp đôi mắt to tròn mấy cái, miệng không ngừng y y nha nha, ngón tay càng hung hăng, chuyển hướng chọt chọt đầu hắn.



Trường Uyên trầm mặc chịu vài cái, thấy đứa nhỏ chơi cũng đủ rồi, liền bắt lấy tay nó, nghiêng người ngồi xuống. Nhìn chung quanh bốn phía, chỉ thấy chỗ này là một ngôi nhà tranh rách nát, trong nhà ngoại trừ cỏ tranh cũng chẳng có cái gì khác, hay là nói trong nhà chỉ có bốn bức tường. Trường Uyên không thấy bóng dáng Nhĩ Sanh đâu, đang muốn đứng lên chợt thấy ngón tay hơi nặng, lại là đứa nhỏ một hai tuổi đang lăn lộn trên đất kia. Nó cắn ngón tay hắn, môi mấp máy, mút mút đầu ngón tay Trường Uyên, giống như đang bú sữa mẹ.



Trường Uyên không nói được lời nào, chăm chăm nhìn đứa nhỏ một hồi, thấy nó không định buông ra, hắn liền nghiêm mặt nói: “Chớ có làm càn.”



Đứa nhỏ làm sao chịu nghe lời hắn, vẫn vui vẻ mút mút ngón tay, chép chép miệng, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.



Này. . . Nên làm thế nào cho phải? Trường Uyên cảm thấy nên cho cục thịt nhỏ này biết tay mới được, thế nhưng nhìn thân thể mềm như bùn nhão của nó, chỉ sợ mới đụng nhẹ một cái có khi lại vỡ vụn ra mất, lúc ấy thịt vụn đầy đất, quả thực là bất nhã …



Đang khó xử, chợt, “Oành” một tiếng, thanh âm vỡ vụn từ cửa truyền lại thu hút sự chú ý của Trường Uyên. Xoay đầu nhìn qua, hắn bắt gặp một cô gái quần áo tả tơi, sắc mặt vàng như nến đang ngơ ngác nhìn mình, nàng ta đứng sững sờ ở cửa, dưới chân là một cái bát vỡ.



Cục thịt nhỏ đang cắn ngón tay Trường Uyên thấy người vừa tới, miệng liền buông lỏng, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Không khóc rống chỉ khẽ thút thít, kêu hai tiếng “Tỷ tức[2]”, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò về phía nàng ta. Cô gái thấy đứa nhỏ càng lúc càng tới gần mình, vô thức lùi về sau hai bước, rồi như là nghĩ tới cái gì, lại gặp phải ánh mắt Trường Uyên, nàng ta cắn răng vội vàng tiến lên, ôm đứa nhỏ quay người chạy ra phía cửa.



Bước chân lảo đảo, thần sắc kích động.



Trong lòng Trường Uyên nổi lên nghi hoặc, cũng theo ra ngoài. Bên ngoài gian nhà là một con hẻm nhỏ vắng vẻ, mới vừa đi ra đầu ngõ hắn liền thấy Nhĩ Sanh ngơ ngác, thất thần giống như đầu gỗ đứng ở ven đường.



Nhìn chung quanh bốn phía, ngay cả con đường cái cũng vắng lặng, đâu đó có tiếng ho khan, rên rỉ nho nhỏ vẳng lại. Trong không khí tràn ngập mùi tử thi cháy khét, ở một góc không xa, có người đang châm lửa thiêu hủy đồ đạc, khói đen không ngừng bốc lên.



Cảnh tượng trước mắt có chút giống với nạn cương thi hoành hành phát sinh nhiều năm về trước. Thế nhưng Trường Uyên hiểu rõ, lần này không phải do tà ma tác quái, mà là ôn dịch. Ở đây không có tà khí, yêu khí gì, chỉ có sự tuyệt vọng bị đè nén đến cùng cực của loài người.



“Nhĩ Sanh.”




Nhĩ Sanh quả nhiên bất động, thân thể cứng đờ như người chết, khớp hàm càng cắn chặt hơn.



Sau một hồi nỗ lực, không cách nào xâm nhập thêm được, Trường Uyên đành bất đắc dĩ buông Nhĩ Sanh ra, trong mắt dâng lên một cỗ ái muội ướt át khó hiểu, giọng nói mang theo chút uất ức, gọi nữ diễn viên không biết phối hợp một tiếng: “Nhĩ Sanh. . .”



Thân người Nhĩ Sanh vẫn cứng ngắc như trước.



Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, Trường Uyên thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Vẫn nên thong thả.”



Cảm xúc của Nhĩ Sanh cũng dần thả lỏng, nàng mín mím môi, nhớ lại những động tác ban nãy, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi ta hẳn là nên hé miệng ?”



Trường Uyên cũng mờ mịt nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: “. . . Có lẽ là vậy.”



” Khụ… Khụ khụ!” Một thanh âm đột nhiên vang lên cắt đứt cuộc thảo luận giữa họ, vẻ mặt thành chủ cầu thịt tím tái như gan heo, thấy tiếng khụ của mình khiến hai người chú ý, sắc mặt hắn liền trắng bệch, sợ hãi nói: “Đại hiệp! Đại hiệp! Đừng giết tiểu quan ! Tiểu quan không cố ý ! Các người cứ tiếp tục hôn đi, tiểu quan cái gì cũng không trông thấy !”



Nhĩ Sanh vỗ đầu: “Đúng rồi, Trường Uyên, còn chưa trừng trị tên kia.”



Trường Uyên có chút không vui nheo mắt lại: “Để ta ra tay.”



Sắc mặt thành chủ sạm như màu đất, sợ đến nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục cầu xin tha thứ, nhưng hai người cũng không bận tâm, chỉ đem hắn trói vào ghế trên trong phòng khách, sau đó rời đi, cái gì khác cũng không làm. Tên thành chủ sững sờ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới trong thành vẫn còn dịch bệnh, hắn một mình bị trói trong này, bị bệnh mà chết cũng chẳng ai hay biết.



Hắn sợ đến tiểu ra quần, khóc ròng hô: “Đại hiệp ! Các người quay lại đi, tiểu quan biết, loại thời điểm kia có nên há mồm hay không ! Tiểu quan còn biết sau đó phải làm thế nào …. Cái gì tiểu quan cũng biết ! Các người quay lại đi !!!!”