Ti Mệnh

Chương 35 : Đọa ma

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Các binh sĩ trong thành cũng không dễ đối phó, lại còn phải bận tâm đến dân chúng, vì vậy Trường Uyên không thể thi triển pháp thuật một cách bừa bãi. Từ phía Lộc Sơn truyền đến từng trận tà khí khiến hắn vô cùng lo lắng, cho dù đã cố hết sức, nhưng khi tìm được Nhĩ Sanh, tất cả đều đã muộn.



Bốn bề bị máu tanh nhuộm đỏ, mùi huyết tinh gay mũi tràn ngập trong không khí, khó ngửi khiến người ta ghê tởm muốn ói.



Nhĩ Sanh ôm gối, cô độc ngồi bên một đống thi thể hỗn độn, cả người đều là máu, nhìn mà rợn người. Nàng tựa đầu chôn ở giữa gối, hình như đang khóc.



Tim như thắt lại, lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng, nhất thời Trường Uyên cũng không biết mình nên làm gì. Lẳng lặng đứng đó nhìn Nhĩ Sanh một hồi cuối cùng hắn cũng bước tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, bàn tay đưa lên, do dự muốn xoa đầu Nhĩ Sanh.



Giống như cảm ứng được điều gì, Nhĩ Sanh im lặng nghiêng người, né tránh bàn tay Trường Uyên.



Bàn tay Trường Uyên dừng sững trong không khí, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn càng thêm kiên định đặt tay lên đầu nàng, thân mật xoa đầu, giống như bình thường hắn vẫn làm. Trên tóc Nhĩ Sanh nhiễm không ít máu, Trường Uyên nhẹ nhàng xoa đầu nàng một lúc, bàn tay liền bị nhuộm đỏ. Hắn bình tĩnh nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”



Nhĩ Sanh vẫn chỉ cúi đầu, giống như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Ôm thân mình đầy máu của nàng tiến nhập lòng mình, ngây ngốc vỗ nhẹ lưng Nhĩ Sanh, không ngừng thì thầm bên tai nàng: “Nhĩ Sanh, Trường Uyên ở đây, đừng sợ.”



Thân hình cứng ngắc trong lòng hắn dần mềm xuống. Nhĩ Sanh cực lực nén xuống tiếng khóc nức nở, đôi tay chầm chậm lướt qua bên tai Trường Uyên, móng tay sắc nhọn cong lên, bóp chặt lấy cổ họng hắn. Tim Trường Uyên thắt lại, theo hơi thở Nhĩ Sanh truyền đến, hắn cảm nhận được nàng đang khó chịu.



“Ta … Không dừng được.” Một lát sau, Nhĩ Sanh mới miễn cưỡng lên tiếng, cả người kịch liệt run rẩy, nói năng lộn xộn, “Khi ta định thần lại, bọn họ … Bọn họ cứ như vậy, cứ như vậy … Cầu xin ta … Nhưng, nhưng mà ta không dừng lại được, bàn tay này không nghe theo lời ta, ta thế nào cũng không dừng lại được.”



“Không thể trách nàng.” Trường Uyên vỗ nhẹ lưng nàng, cố gắng khiến giọng nói của mình được rõ ràng, bình tĩnh, “Là tà khí trong cơ thể nàng tác quái.”



Lưng Nhĩ Sanh cứng đờ, nàng buông tay đẩy Trường Uyên ra, từ trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đỏ rực ngơ ngác nhìn hắn: “Ta như vậy … Là do tà khí tác quái sao ?”




Nhĩ Sanh ngẩn ra, lập tức bày ra khuôn mặt đáng thương, tội nghiệp nhìn hắn: “Trường Uyên …”



Hai người nhìn nhau một hồi, Trường Uyên trầm mặc chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Nàng cần phải nghỉ ngơi.”



Nhĩ Sanh ủ rũ cúi đầu, lại yếu ớt gọi một tiếng Trường Uyên. Lỗ tai hắn giật giật, mặt vẫn không chút đổi sắc, nhìn về nơi khác. Nhĩ Sanh nắm lấy ống tay áo Trường Uyên, yếu ớt kéo kéo hai cái: “Trường Uyên, ta để chàng cắn được không ?”



Hắn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên.



Nhĩ Sanh thất vọng buông tay, đúng lúc ấy lại bị Trường Uyên giữ lại, nắm chặt lấy. Nhĩ Sanh kinh ngạc nhìn lên, chỉ thấy hắn mặt mày ôn hòa, giọng nói mang theo mấy phần đắc ý, vài phần sủng nịch và có chút nén giận nói: “Đừng dụ dỗ ta như vậy …”



Môi hai người giao hòa cùng một chỗ, Trường Uyên giống như nghiện, thở dài nói: “Ta sẽ không chống cự nổi.”



Cuối cùng, Trường Uyên hóa thành chân thân, để Nhĩ Sanh ngồi trên long giác, nương theo tầng mây bay về phía Vô Phương.



[1] Thừa quân nhất nặc [承君一诺]: ai biết chỉ ta cụm từ này nghĩa là gì với T.T



Sinh tử tương tùy [生死相随]: Sống chết có nhau.



Bất ly bất khí [不离不弃]: Đây là một trong hai câu khắc trên chiếc khóa vàng Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng, mang ý nghĩa vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn ở bên, vĩnh viễn không vứt bỏ.