Ti Mệnh

Chương 4 : Chàng là tướng công của ta

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Nhĩ Sanh đứng đó, thoáng ngẩn người nhớ đến tình cảnh thôn làng ban sáng.



Thần Chử thấy nàng có chút thất thần, thầm nghĩ là nàng bị cảnh vật trước mắt hù sợ, không khỏi lên tiếng an ủi: “Không cần thấy kỳ quái, nghe nói thi độc đã lan đến tận đây, nhà nhà đều hoảng sợ, nguyên một ngày một đêm không dám mở cửa bước ra ngoài. Nhưng có Tễ Linh sư cô cùng ta che chở, hai người tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”



Nhĩ Sanh hỏi: “Thi độc là cái gì ?”



“Nó giống như một loại bệnh, chỉ cần bị nhiễm phải, một lúc sau liền biến thành cương thi…” Cước bộ của Thần Chử thoáng chậm lại, nét mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Tựa như hắn.” Phía trước có một người thong thả đi tới, làn da của hắn đã bắt đầu thối rữa, cùng với những người Nhĩ Sanh thấy ban sáng hoàn toàn giống nhau, nàng không khỏi núp sát vào bên người Trường Uyên, mặc dù bây giờ Trường Uyên phải dựa vào người khác mới có thể đi lại được.



Trong tay Tễ Linh vung ra một đạo bạch quang, thân mình cương thi kia hơi lung lay một chút sau đó đổ ụp trên mặt đất, không chút cục cựa.



Đoàn người lại tiếp tục tiến lên phía trước. Đi qua bên người khối cương thi kia, Nhĩ Sanh nhịn không được mà quay đầu lại nhìn. Nàng thầm nghĩ, người này trước đây cũng giống như nàng, chỉ là một người bình thường mà thôi. Thần Chử nhìn lướt qua Nhĩ Sanh, trong lòng thầm giễu cợt nàng lòng dạ đàn bà, lên tiếng giải thích: “Bệnh này lây lan quá nhanh, những người bị cắn đều không tránh khỏi bị nhiễm bệnh. Không có thuốc trị, chỉ đành giết chết toàn bộ, hiện giờ bệnh này đã tàn sát không biết bao thôn trang.”



Là kẻ nào nhẫn tâm như vậy, Nhĩ Sanh thầm nghĩ. Chỉ là đột nhiên nàng cảm thấy trên mặt, nơi bị dính não tương của cương thi bỗng trở nên nóng rực.



Nàng sẽ biến thành cương thi sao ? Nàng cũng sẽ bị giết như họ ?



Bốn người đi đến khách điếm, Tễ Linh nói: “Trong trấn đã có vài người bị nhiễm bệnh, ta trước đi xem xét tình hình xung quanh, Thần Chử, con ở lại thu xếp hai người họ cho thỏa đáng.”



Thần Chử bất mãn nói: “Sư cô, con cũng muốn đi ! Trong khách điếm còn có những sư huynh sư đệ khác, có bọn họ ở đây là được rồi.”



Tễ Linh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái. Thần Chử rụt cổ lại, ngoan ngoãn nói: “Được rồi.”



Thần Chử an bài Nhĩ Sanh ở cùng với những nữ đệ tử khác, vốn cũng định đem Trường Uyên an bài ở cùng những nam đệ tử khác nhưng, vừa đỡ Trường Uyên vào phòng, những người khác đều sống chết không muốn ở lại. Thần Chử trong lòng đều biết khó xử của bọn hắn liền an bài Trường Uyên một mình ở trong một phòng nhỏ.



Nhĩ Sanh ở cùng với mấy vị cô nương thiện tâm, thấy nàng một thân chật vật như vậy liền gọi tiểu nhị chuẩn bị nước để nàng tắm cho sạch sẽ, lại đem y phục của mình đưa cho nàng mặc.



Chưa từng được người khác đối xử tốt như vậy, trong lòng Nhĩ Sanh vô cùng cảm động.



Chờ cho Nhĩ Sanh tắm rửa chải đầu xong, nàng liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi han lai lịch của các nàng. Họ nói, những người ngụ trong khách điếm này đều là những đệ tử Vô Phương tiên sơn. Lần này thi độc tác loạn, Vô Phương trưởng môn phái đám đệ tử xuống núi khống chế tình hình bệnh dịch, bọn họ đều là theo sự phụ xuống núi rèn luyện.”



“Rèn luyện ?” Nhĩ Sanh thấy kỳ quái liền hỏi: “Vì sao lại ở hết trong khách điếm ?”



Mấy vị cô nương bị hỏi vậy đưa mắt nhìn nhau một lượt, một cô khuôn mặt tròn tròn buồn rầu nói: “Nói là đi rèn luyện nhưng … Các sư phụ sợ, nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm thì bọn ta sẽ gặp phải sự cố cho nên liền đem chúng ta đến nơi an toàn ngụ lại.”


“Ừm, ta sợ lạnh.”



“….Nam nữ hữu biệt.” Cọ loạn là một chuyện, ngủ lại là chuyện khác, Ti Mệnh đã từng nói qua với hắn rất nhiều lần, đây là chuyện tai nạn chết người ….



“Chàng đừng nghĩ ta là nữ nhân là được rồi. Hơn nữa không phải chàng cũng đã thừa nhận là tướng công của ta rồi sao ? Mẫu thân từng nói, chỉ được ngủ cùng nam nhân là tướng công của mình. Hai ta cùng ngủ không có vấn đề gì đâu.”



Đối với việc bị gọi là “tướng công” thế này hắn cũng đã quen. Trường Uyên nghĩ, hắn cả đời sẽ không thú thê, Nhĩ Sanh nếu muốn kêu cho vui thì cứ kệ để nàng kêu.



Thực ra, nghe Nhĩ Sanh gọi mình là “tướng công” trong lòng Trường Uyên cũng có chút để tâm nhưng nghĩ qua nghĩ lại thấy bản thân sẽ không đối nàng làm ra chuyện gì hắn mới tùy Nhĩ Sanh chui vào trong chăn mình, cọ tới cọ lui.



Hai người nhắm mắt lại, chẳng được bao lâu, Trường Uyên đột nhiên mở mắt, hỏi: “Nhĩ Sanh, hôm nay ngươi bị cương thi cắn ?”



Nhĩ Sanh trầm lặng một hồi, đáp: “Không có, nhưng ta bị óc của nó bắn lên mặt.”



Trường Uyên ừ một tiếng, lại nhắm nghiền mắt.



“Trường Uyên ?”



“Ừ.”



Nàng do dự thật lâu, sau đó lại gọi: “Trường Uyên ?”



“Ừ.”



“Ta … Nếu như ta biến thành cương thi thì phải làm sao bây giờ ?” Đây là lần đầu tiên Nhĩ Sanh lộ ra thanh âm run rẩy nói chuyện với người khác, điều đó cũng nói lên một điều, nàng đang cực kỳ sợ hãi cùng hoảng hốt. Trường Uyên động động ngón tay, vốn là định sờ sờ đầu nàng nhưng lại bị Nhĩ Sanh gắt gao nắm lấy: “Đừng quẳng ta xuống ! Ta sẽ chế trụ mình, ta sẽ không giống những kẻ kia, cắn người ! Ta sẽ không biến thành bộ dáng như vậy … Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng ghét bỏ ta !”



“Nhĩ Sanh, ta không chê ngươi.”



Trường Uyên nói: “Đừng sợ, ta không chê ngươi, cũng sẽ không quẳng ngươi xuống.”



Hốc mắt Nhĩ Sanh rất nhanh phiếm hồng, chớp chớp mắt đem lệ ý tản ra, song nàng vẫn nắm chặt lấy tay Trường Uyên không chịu buông.



Nhĩ Sanh rất giống Ti Mệnh. Một người ngang ngạnh đè nén sau lưng vết thương đã bắt đầu mưng mủ chuẩn bị thối rữa, một người ngỗ nghịch mang theo tâm bệnh, luôn cố gắng đè nén sự sợ hãi cô độc dưới đáy lòng mình.