Ti Mệnh

Chương 41 : Tỷ muội

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


“Nhĩ Sanh…Nhĩ Sanh?”



Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc dần trở nên rõ ràng bên tai, nàng từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên thấy được đó là gương mặt kề sát của Trường Uyên.



“Gặp ác mộng sao ?” Trường Uyên thay nàng lau đi mồ hôi trên thái dương, “Thế nào mà sợ đến toát mồ hôi thế ?”



Đương lúc hoảng hốt, từ giấc mơ kia tỉnh lại Nhĩ Sanh cảm thấy như đã cách một thế hệ. Ngơ ngẩn nhìn Trường Uyên một hồi, nàng đột nhiên hỏi: “Trường Uyên, sau này chàng sẽ ra tay với ta sao ? Sẽ ra tay với sư phụ, sư tỷ sao ?”



Trường Uyên nghe vậy ngẩn người, lập tức lắc đầu đáp: “Không đâu.” Một tiếng “Không đâu” này đáp vạn phần rõ ràng, không chút nghĩ ngợi, giống như đang nói về một vấn đề bình thường vậy.



“Nếu…” Nhĩ Sanh cúi đầu nhìn bàn tay mình, mười ngón tay này mới hôm trước còn dính máu của hơn trăm người. Nàng vĩnh viễn không quên được cảm giác bản thân không khống chế được sát khí, trong lòng khản giọng hét bản thân dừng tay nhưng khóe môi càng nếm vị máu càng thêm hăng say chém giết. Khi ấy dường như nàng rất vui sướng. Thật kỳ lạ, xé rách thân thể người khác, nàng lại có cảm giác vô cùng vui sướng. Cũng chính vì như thế, sau khi tỉnh lại Nhĩ Sanh mới càng thêm đau khổ.



Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày nàng đối địch với cả thiên hạ, làm ra chuyện tội ác tày đình, mọi người đều muốn diệt trừ.



“Nếu có một ngày chúng ta ở hai phía đối nghịch thì sao? Chàng cũng vẫn sẽ không ra tay với ta sao ?”



Trường Uyên xoa nhẹ mái tóc trên trán nàng: “Từ trước đến giờ ta lúc nào cũng đứng cùng một phía với nàng.”



Nhĩ Sanh cúi thấp đầu, tùy ý Trường Uyên vò rối tóc mình. Nàng nghĩ thầm, kỳ thực Trường Uyên nói chuyện rất vụng về, cho tới giờ cũng chưa nói được câu nào dễ nghe, nhưng chính vì mỗi lời hắn nói đều xuất phát từ đáy lòng cho nên lời hứa của Trường Uyên mới càng thêm trân quý.



Bầu không khí giữa hai người lúc này khiến cho hai kẻ khác đứng bên có chút xấu hổ. Tễ Linh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, Trầm Túy thì không e dè nhìn thẳng Tễ Linh một hồi mới khẽ ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Nhĩ, con khoan khoái ngủ một giấc, mệt cho vi sư phải leo lên trèo xuống tìm thư tịch giúp, khi quay về nhất định phải biếu tặng vi sư một vò rượu ngon.”



“Đúng rồi!” Nhĩ Sanh giống như nhớ ra điều gì đó, lập tức nhìn xuống, lại không thấy bóng dáng cuốn “Lưu Ba ký sự” kia đâu. Nhĩ Sanh kinh hãi đứng phắt dậy, cúi người tìm lại dưới chân mình: “Cuốn thư tịch kia đâu ?”




Nhĩ Sanh vốn tưởng cả đời này sẽ không bao giờ phải qua lại với cái loại thùng cơm này, nhưng không nghĩ kẻ nọ lại lấy ra một đạo thánh chỉ màu vàng, mang theo một đám kỳ nhân dị sĩ, vênh váo lên Vô Phương đòi nàng và Trường Uyên.



Tội danh là giết hại rường cột quốc gia, tàn sát quân đội hoàng triều, nguy hại an ổn của đất nước. Muốn họ vào kinh diện thánh, tùy Hoàng đế xử lý.



Tiên tôn xưa nay không quản chuyện thế tục, chỉ phân phó Tịch Ngộ cùng mấy vị đệ tử lớn tuổi giải quyết chuyện đám người triều đình đến từ kinh thành kia.



Người có chút hiểu biết tiên tôn cũng biết, Người mặc dù mặt lạnh nhưng cực kỳ bao che khuyết điểm. Dù cho Nhĩ Sanh giờ đã nhập ma, nhưng Người vẫn đồng ý cho nàng thời gian hai tháng, trong hai tháng này nàng vẫn là đệ tử Vô Phương, mà đã là đệ tử Vô Phương, dù một cái mí mắt Người cũng quyết không để ai khác bắt nạt, kể cả triều đình.



Đám người Tịch Ngộ phải nhận lấy công việc khó khăn này.



Tiên tôn cơ hồ đã thông ngộ đạo trời, cách phi thăng chỉ còn một bước, phóng mắt khắp thiên hạ, dĩ nhiên không cần e ngại ai, nhưng chúng đệ tử Vô Phương lại không giống Người, bọn họ vẫn là những người thế tục, phải tuân thủ phép tắc luật lệ của thế gian, đắc tội với triều đình mà nói, thật sự không tốt với Vô Phương.



Tiên tôn muốn bảo vệ người, triều đình cần bắt người, Tịch Ngộ không biết nên lấy hay bỏ, dứt khoát nói cho Trầm Túy. Đồ đệ hắn gây ra chuyện, người làm sư phụ như hắn phải chịu trách nhiệm. Trầm Túy gãi đầu gãi tai suy nghĩ một hồi quyết định nói hết chuyện này cho Nhĩ Sanh.



Nhĩ Sanh cân nhắc một lúc lâu, sau đó nhìn Trường Uyên nói: “Người là ta giết, lỗi của ta, đương nhiên ta phải chuộc. Hơn nữa ta cũng không thể liên lụy Vô Phương. Nếu sau này mọi người ra ngoài thu thập yêu quái, ngay cả gà quay cũng không thể an tâm mà ăn, nhất định sẽ oán trách ta.”



Trường Uyên xoa đầu Nhĩ Sanh, nói: “Ta đi cùng nàng.”



Tễ Linh có chút không đồng ý, nhíu mi nói: “Nhưng còn thư tịch? Thời gian tiên tôn đưa ra là hai tháng mà giờ đã hơn nửa tháng, nếu thời gian còn lại Nhĩ Sanh không tìm được phương pháp phá ma ấn…Tiên tôn sẽ ra tay, phiền toái lúc đó sao có thể sánh được với đống lộn xộn này.”



Nhĩ Sanh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Sư phụ, sư tỷ, hai người tiếp tục giúp Nhĩ Sanh tìm thư tịch, nếu tìm được thì đến kinh thành tìm con.” Nhĩ Sanh cười bất đắc dĩ: “Hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.”