Ti Mệnh
Chương 45 : Trứng rồng
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Trường Uyên là gối đầu trên đùi Nhĩ Sanh tỉnh lại, lúc ấy nàng đang dùng ngón tay trỏ xoa nhẹ hàng mi vô tình nhíu lại trong lúc hắn ngủ.
Ánh mắt lặng lẽ chạm nhau, hai người ngơ ngác nhìn đối phương, cho đến khi Nhĩ Sanh bỗng vươn tay lên che mắt Trường Uyên, nàng nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu: “Mắt giống như gà chọi, ừm…Trông thật khó coi.”
Trường Uyên cũng khàn giọng nói: “Xoa mắt giúp ta.”
Nhĩ Sanh ngoan ngoãn xoa mắt cho hắn. “Trường Uyên.” Nàng ngưng động tác trên tay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Chúng ta cùng đi ma đô Cửu U được không?”
Trường Uyên ngẩn người. Nhìn đôi mắt đỏ rực của Nhĩ Sanh, lòng hắn đau nhói. Trường Uyên nhớ rất rõ, Nhĩ Sanh là cô gái có ánh mắt đẹp nhất thế gian, đôi mắt đen láy không nhiễm bụi trần.
Thấy Trường Uyên trầm mặc hồi lâu không lên tiếng, trong lòng Nhĩ Sanh có chút bối rối: “Chàng…Không muốn đi sao? Chàng ghét…Ma phải không?”
Khẽ thở dài một tiếng, Trường Uyên vươn tay vuốt ve má Nhĩ Sanh: “Ta thích Nhĩ Sanh.” Thích đến không cách nào chán ghét bất kỳ khuyết điểm nào của nàng.
Đối với chuyện tình cảm, rồng là sinh vật tuyệt đối không tinh tế, giống như tư thái của hắn, hùng hậu khí phách, hoành tảo thiên quân[1]. Đối với thích và chán ghét, thái độ của hắn hoàn toàn giống nhau. Hoặc là một chút cũng không cần, hoặc là muốn toàn bộ.
“Ta cũng thích Trường Uyên.” Nhĩ Sanh cầm tay Trường Uyên, cụp mắt xuống: “Rất thích.”
“Lên đường đến ma đô Cửu U thôi.” Trường Uyên nói, “Chúng ta cùng đi.”
Nhĩ Sanh gật đầu, trong đầu không khỏi nhớ lại câu nói lạnh lẽo như băng của Lỗ Mỹ Nhân—“…sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi không khống chế được bản thân, tự mình hủy diệt thứ đó.”
Hủy diệt Trường Uyên? Trừ phi nàng thật sự điên. Càng nghĩ, sát ý bạo ngược lại từng chút, từng chút một dâng lên trong lòng, phút chốc sắc mặt nàng trắng bệch, hiên giờ, không phải nàng cũng đã điên rồi sao.
Trường Uyên ngồi dậy, phủi phủi xiêm y, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Độc trên người ta làm sao giải được? Nàng tìm được kẻ hạ độc rồi sao?”
Nhĩ Sanh không muốn cho hắn biết mình làm thế nào có được giải dược, trầm mặc hồi lâu, nàng chỉ vào tán cây trên đỉnh đầu nói: “Trường Uyên, chàng xem, mùa hè sắp đến rồi. Tháng bảy năm nay ta sẽ tròn mười tám, trước kia mẫu thân có nói, con gái ở tuổi này có thể sinh con, đến lúc đó ta sinh cho chàng một quả trứng rồng tròn tròn xinh xinh có được không ?”
Tai Trường Uyên đỏ lên, hắn trầm mặc một hồi mới mấp máy môi nói: “Được…” Lời nói thập phần ấp úng, “Thảng bảy, mau tới thôi.”
Nhĩ Sanh có chút khó chịu vuốt vuốt móng tay mình: “Chính là xúc động muốn giết người ở trong lòng…giống như muốn nổ tung ra…Rất khó chịu.”
Trường Uyên xoa nhẹ vầng trán tinh tế của nàng: “Cố nhịn một chút.”
Nhĩ Sanh ngoan ngoãn nghe lời, khẽ cắn môi dưới đen thùi vì hóa ma, cố gắng nhịn xuống cỗ xúc động trong lòng.
Nàng tin Trường Uyên, cũng chỉ tin Trường Uyên.
Trường Uyên liếc mắt nhìn Thần Chử một cái, cảm thấy tâm tư hơi chuyển, cúi người nhặt Nhất Lân kiếm lên đặt vào trong tay nàng, lập tức mang theo Nhĩ Sanh rời đi. Hắn thầm nghĩ, có lẽ không nhìn thấy sẽ không phải phiền lòng.
Đi một quãng xa, Thần Chử cũng không tiếp tục đuổi theo, Nhĩ Sanh lại dừng lại không muốn đi tiếp: “Trường Uyên, ta còn muốn…”
Trường Uyên quay đầu lại nhìn nàng, sau một hồi trầm mặc, bỗng hắn nghiêng đầu, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi Nhĩ Sanh. Hắn dùng đến kỹ sảo lần trước lĩnh ngộ được, dùng đầu lưỡi khẽ luồn vào trong miệng Nhĩ Sanh. Nhưng chờ đến khi xâm nhập thành công lãnh địa của đối phương, hắn lại ngơ ngác ngây người.
Ừm…Kế tiếp phải làm gì bây giờ?
Cùng lúc ấy, đầu lưỡi Nhĩ Sanh khẽ dịch chuyển. Hai thứ mềm mềm gì đó đụng phải nhau, sau đó lập tức tách ra, giống như đều bị đối phương làm cho hoảng sợ. Giằng co trong chốc lát, Trường Uyên lại cẩn thận đụng đến gia hỏa mềm mại kia. Lần này Nhĩ Sanh nhắm chặt hai mắt lại.
Giống như là phúc chí tâm linh[2], Trường Uyên lại một lần nữa thông suốt…
Một nụ hôn dài, đó là nụ hôn chân chính đầu tiên của hai người. Cuối cùng, cánh môi đen thui của Nhĩ Sanh khẽ rời đi, sắc đỏ trong mắt cũng theo đó mà nhạt dần. Trường Uyên có chút kiêu ngạo, khẽ cười: “Cái đó…Thực không muốn dừng.”
Nhĩ Sanh gật đầu, hãy còn sững sờ trong chốc lát, nàng nhanh chóng lắc đầu: “Còn muốn!”
Nhìn thấy tia sáng trong mắt Nhĩ Sanh, Trường Uyên khó nén nổi vui mừng trong lòng, bờ môi một lần nữa tiếp xúc với nhau, hai người đều biết ý nhắm mắt lại.
Nàng cần, hắn cho, chỉ đơn giản là vậy.