Ti Mệnh
Chương 47 : Nửa người nửa ma
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
“Ô, ta đang được chứng kiến cảnh gì đây?”
Kẻ vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh xem kịch vui, Lỗ Mỹ Nhân, bỗng nhiên nói: “Một đám lão nhân tu tiên bất tử mượn danh nghĩa trừ ma vệ đạo, lấy nhiều bắt nạt ít, rẽ thúy chia uyên[1]?” Phe phẩy chiết phiến, hắn cười trào phúng: “Đám người Vô Phương nhàn rỗi các ngươi càng lúc càng không biết phân biệt tốt xấu.”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt đám người trên không trung nhất tề biến đổi. Tịch Ngộ chậm rãi bước lên, nói: “Tà ma yêu vật, vốn phải tru sát, ác đồ này ngay cả đồng môn cũng giết hại, có thể thấy tâm trí đã mất, không thể giữ lại.”
Trường Uyên nhắc lại một lần nữa: “Thần Chử không phải do nàng giết.”
“Thần Chử không phải do con giết.” Trong ngực hắn khe khẽ truyền ra một đạo thanh âm tinh tế phụ họa, “Sư phụ, người phải tin con, Thần Chử không phải do con giết.”
Biến thành bộ dạng như bây giờ, Nhĩ Sanh đã sớm không còn để tâm ánh nhìn của người khác, nhưng với Trầm Túy và Tễ Linh thì không. Bởi vì trong lòng để ý cho nên không cách nào chịu được bị họ hiểu lầm.”
Bàn tay cầm kiếm khẽ run rẩy, vẻ mặt Trầm Túy vẫn bừng bừng lửa giận, song cũng đã bình tĩnh hơn một chút. Đêm qua lúc họ phát hiện được Thần Chử, nhận ra hắn là đồ đệ Vô Phương, đuổi tới nơi thì hắn đã hấp hối. Đứa nhỏ ngày thường hăng hái hiếu động là thế, giờ nằm lạnh cứng trên đất, vừa trông thấy Tễ Linh, Thần Chử đã nắm lấy vạt áo nàng, khóc rất nhiều. Sau khi gọi một tiếng “Sư cô”, hắn chỉ thì thào trong miệng bốn chữ “cô nhóc Nhĩ Sanh”.
Thần Chử chết vì một kiếm xuyên tim, trừ bỏ cổ tay bị vặn sai khớp, trên người cũng không có bất cứ vết thương nào. Có thể thấy được kẻ xuống tay cực kỳ lưu loát, không chút do dự, đường kiếm hẹp mà mảnh, cực giống do Nhất Lân kiếm của Nhĩ Sanh tạo thành. Sáng nay có đệ tử báo lại, nói ở Tử Lâm trấn cách đó không xa phát hiện được tung tích Nhĩ Sanh, nàng đến đó cậy nhờ một tên yêu ma đưa nàng đến ma đô Cửu U.
Tiên tôn giận dữ, một mình ngự kiếm đến đây trước, đám trưởng lão cũng lập tức theo sau tới.
Nhớ đến dáng vẻ Thần Chử trước lúc chết, lại nghĩ đến đứa đồ đệ bản thân hết mực dung túng, Trầm Túy nhất thời cảm thấy đau đớn cùng giận dữ khôn kể, trực tiếp cho nàng một cái tát. Mà giờ nhìn dáng vẻ Nhĩ Sanh như vậy, trong lòng hắn lại nghĩ, có lẽ trong chuyện này thực sự có hiểu lầm. Nếu Nhĩ Sanh có thể lưu loát giết Thần Chử, hiện giờ cần gì phải tiếp tục hướng họ giải thích…
Lỗ Mỹ Nhân cuối cùng cũng không chịu được mà thét lên một tiếng đau đớn. Nhĩ Sanh chém giết đã tay, thập phần hưng phấn: “Đây chính là lăng trì[2]…Thật khiến cho người ta khoái trá…”
Sắc mặt Trường Uyên đanh lại, khiến Nhĩ Sanh sợ đến ngây người. Nàng đờ đẫn quay đầu, nhìn Lỗ Mỹ Nhân đã lụn bại đến không chịu nổi, trước mặt hắn là hai khối thịt máu me đầm đìa, chính là khối Nhĩ Sanh vừa mới cắt bỏ. Sắc mặt vốn tái nhợt nay càng thêm khó coi, không biết nghĩ đến điều gì, trán nàng thoáng chốc rịn đầy mồ hôi lạnh.
Tay trái Nhĩ Sanh kịch liệt run rẩy nắm lấy tay phải, nàng sợ hãi nói: “Đây là do ta làm?” Nàng muốn ném Nhất Lân kiếm đi, nhưng tay phải lại dường như không nghe theo chỉ đạo của nàng, vẫn cố chấp chém tới tấp về phía Lỗ Mỹ Nhân.
Nhĩ Sanh vô cùng sợ hãi, nàng liều mạng đánh vào tay phải mình: “Không được! Ngừng…Ngừng lại!” Nàng bất lực quay đầu nhìn về phía Trường Uyên, “Trường Uyên…Ta không dừng lại được, thân thể không nghe ta điều khiển.”
Trường Uyên giật mình phát hiện, không biết từ lúc nào một bên đồng tử Nhĩ Sanh đen kịt, bên còn lại đỏ rực như máu, giống như trong một khối thân thể có hai người, một nhập ma sâu vô cùng, một còn lại là Nhĩ Sanh!
Lỗ Mỹ Nhân bị thương nặng quỳ rạp trên đất, cũng cười khanh khách: “Tà linh châu đã biến thành một nửa Nhĩ Sanh, hai người các ngươi có lẽ đã hợp thể.”
Lỗ tai hắn dán trên mặt đất nghe được tiếng động từ cách đó không xa truyền lại, lập tức nhắm chặt mắt lại, thân thể dần chìm vào trong đất: “Cô nhóc…À quên hiện giờ hẳn nên gọi ngươi là Tà linh châu? Vừa rồi nói ngươi biết hướng đi ma đô Cửu U, đừng có quên, bổn vương ở đó chờ các ngươi.”
Ý cười bên môi hắn ngầm có ý trào phúng: “Đừng quên giết hết đám tiên nhân đuổi theo kia, bọn họ không biết cửa vào Cửu U.”
Trường Uyên trong lòng vô cùng giận dữ, người này hại Nhĩ Sanh nhập ma, nay lại dùng hết phương pháp dụ dỗ nàng, hắn thật sự rất đáng chết. Trường Uyên đuổi theo, hung hăng dẫm nát nửa khuôn mặt còn chưa kịp chìm xuống của Lỗ Mỹ Nhân, dùng sức nghiền nát, thể phải dẫm nát bằng được.
Không ngờ cuối cùng nửa gương mặt kia của Lỗ Mỹ Nhân lại biến thành nửa nhánh rễ cây, tung tóe trên đất. Thì ra hắn dùng pháp thuật, lấy một nhánh rễ cây làm thế thân, lúc này, trên rễ cây bỗng xuất hiện một cái mặt cười hì hì quái dị: “Đánh người không đánh mặt, thần long, ngươi là kẻ không có đạo đức. Nếu muốn trút giận lên bổn vương, vậy thì đến ma đô Cửu U đi, bổn vương đã chuẩn bị cho các người một bữa thịnh yến.”