Ti Mệnh
Chương 49 : Nhĩ sanh
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Một khắc lúc Hiên Viên kiếm lao nhanh đâm vào đầu vai Nhĩ Sanh, nàng đảo mắt, góc nhìn có chút quỷ dị. Lúc tiên tôn tới gần, nàng không tránh không né, cũng không giương Nhất Lân kiếm lên đỡ, bàn tay cuộn thành trảo, móng tay đen thui nhọn hoắt đâm thẳng về phía Trường Võ.
Tiên tôn cũng ngoan tâm, thấy Nhĩ Sanh ra chiêu tàn nhẫn như vậy nhưng không hề thu chiêu. Mắt thấy một kiếm này bổ xuống, nếu chém được Nhĩ Sanh, cũng không uổng cho hắn một phen suy tính.
Trong một sát na, hoa cỏ trắng muốt bỗng chốc bay lên. Không ai biết Trường Uyên qua đó thế nào, chờ khi đôi mắt đỏ rực của Nhĩ Sanh thấy rõ hắn, Hiên Viêm kiếm của tiên tôn đã đâm vào lưng Trường Uyên, y phục bị mũi kiếm thiêu cháy, nhưng chưa chân chính thương tổn đến hắn. Long lân đen nhánh lộ ra, đem thế công của Hiên Viêm kiếm chặn lại.
Long lân trên sống lưng rung lên, Trường Võ bị tổn hại đến nguyên khí, kinh sợ bay về phía sau mấy trượng. Lúc đáp xuống đất, y một tay ôm lấy ngực, hẳn là đã bị trọng thương.
Mặt Nhĩ Sanh lốm đốm vệt máu, nhưng lại không phải là máu của Trường Võ.
Nàng mở to mắt, giống như cực kỳ sợ hãi. Cố hết sức đảo khẽ mắt, ánh nhìn dừng lại trên ngực Trường Uyên, nơi ấy, những đầu ngón tay nhọn hoắt của nàng đâm sâu vào da thịt hắn, nàng dường như cảm nhận được nhịp đập trái tim Trường Uyên, thong thả, vững vàng, giống như trước kia.
“Long…Long lân đâu?” Theo bản năng, nàng buột miệng hỏi, giọng nói có điểm run rẩy.
Nàng không biết, Lân giáp cứng rắn nhất bảo vệ trái tim đã sớm bị hắn rút ra, luyện thành Nhất Lân kiếm, tựa như viên kẹo đường mà đưa cho Nhĩ Sanh.
“Khụ.” Hắn ho nhẹ, máu đặc bị nén ở yết hầu tràn ra bên môi, rơi xuống Nhất Lân kiếm trên đất. Thấy sự hoảng sợ trong mắt Nhĩ Sanh, hắn giống như chẳng hề gì, giơ tay xoa đầu an ủi nàng: “Đừng lo, không thương tổn đến tâm mạch.”
Suy nghĩ của Nhĩ Sanh đại loạn, đầu ngón tay nàng khẽ giật giật, muốn rút ra. Cả người Trường Uyên khẽ run lên, mặc cho đau đớn cùng cực hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Một lúc lâu sau, Trường Uyên thở nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Nhĩ Sanh, thả lỏng, đầu ngón tay đừng dùng lực…”
Hắn còn chưa dứt lời, không biết bị cái gì kinh động, Nhĩ Sanh vội vã rút ngón tay mình ra.
Dù Trường Uyên có sức chịu đựng tốt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt hắn cũng trắng bệch như giấy.
“Xin…Xin lỗi.” Nhĩ Sanh thấy vậy, sắc mặt so với Trường Uyên còn khó coi hơn, nàng ôm lấy đầu mình không ngừng lẩm nhẩm: “Trong này có người, có người muốn ta bóp nát tim Trường Uyên..Kẻ đó muốn hại chàng, ta sợ mình lại không khống chế nổi.”
“Ta sợ…” Nhĩ Sanh vừa vỗ vỗ đầu mình vừa lui lại phía sau, khàn giọng nói, “Ta không chế trụ nổi hắn, mỗi lần thấy ta hắn đều cười, mỗi lần hắn cười lúc ta lấy lại tinh thần hai tay đều vấy máu tanh. Trường Uyên…Ta sợ lắm!”
Trước mặt Trường Uyên, Nhĩ Sanh gần như chưa bao giờ nhắc đến một chữ “Sợ”, từ trước đến nay nàng vẫn luôn lớn gan lớn mật lại cậy mạnh, giờ này nói sợ, đích thị là đã cùng đường, cực kỳ sợ hãi.
Nàng ôm đầu, bước lùi về phía sau, thần sắc hoảng loạn bối rối, móng tay sắc nhọn cào xé ma ấn giữa ấn đường khiến máu đen ứa ra, giống như con rắn nhỏ, uốn lượn chảy dọc theo góc cạnh gương mặt, thoạt trông vừa đáng sợ lại thật ghê rợn.
Trường Uyên đè xuống huyết khí cuồn cuộn ở ngực, vết thương đã khô thoáng chốc lại ứa máu. Hắn tiến đến nắm lấy cổ tay Nhĩ Sanh, Nhĩ Sanh giãy dụa muốn đẩy hắn ra, Trường Uyên lặng im không nói gì đem nàng kéo vào trong ngực mình, ôm chặt lấy. Nàng càng né tránh, hắn lại càng không buông tay.
Hắn không biết phải nói gì an ủi nàng, cũng không biết mình có thể làm gì khiến nàng không phải sợ hãi nữa. Ôm Nhĩ Sanh như vậy, cũng chẳng rõ là an ủi Nhĩ Sanh hay an ủi chính bản thân mình.
Trường Uyên gắng gượng nén xuống huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, ma khí của tà linh châu và long khí kịch liệt giao chiến, đau đớn khiến cho từng tấc da thịt hắn khẽ run rẩy.
Nhưng dường như hắn không cảm thấy gì hết. Nhìn gương mặt Nhĩ Sanh đã sạch sẽ trở lại, hắn híp mắt cười: “Con gái, sạch sẽ mới xinh đẹp.”
Trầm Túy nhìn cảnh như vậy trong lòng cũng không nén được mà rung động. Chợt nghe có tiếng nghẹn ngào bên cạnh, người ngày thường mặt lạnh như Tễ Linh cũng che miệng khóc nấc lên. Ngay đến tiên tôn cũng có chút đờ đẫn.
Trường Võ cụp mắt, giữa hàng lông mày hiện lên một tia tang thương cùng buồn bã.
Bỗng, từ phía chân trời truyền đến một cỗ khí tức thanh nhuận. Trường Võ ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giật mình kinh hãi. Từ phía chân trời, có vị thần tiên đằng vân bay đến, trông người nọ giống hệt ân sư Trọng Hoa ngày trước của hắn. Tiên tôn đương nhiên không biết ân sư của hắn chính là Chiến thần Mạch Khê xuống trần lịch kiếp. Đương nhiên những điều này chỉ là nói ngoài mà thôi.
Người tới lúc này đúng thật là Chiến thần Mạch Khê, theo sau hắn là mấy ngàn thiên binh, đều phụng mệnh Thiên đế tới bắt Nghiệt Long trốn khỏi Vạn Thiên Chi Khư.
Cảnh tượng nơi này không giống như những gì họ tưởng tượng, vẻ mặt Nghiệt Long kia không có nét gì hung ác, cũng chẳng hề vội vã trốn chạy.
Nam tử kia y phục rách bươm, toàn thân đều là vết máu chưa khô, nhưng sắc mặt lại điềm tĩnh đến bất ngờ. Thấy họ, y nhẹ nhàng buông người con gái đã chết trong lòng xuống, nói với những người khác: “Hãy dùng chiếu trúc đắp lên xác nàng, các người…Không được đụng vào.”
Ba người còn lại đương nhiên biết trên xác chết chỉ sợ vẫn còn sót lại ma khí. Trường Uyên là sợ nhóm thiên binh thiên tướng biết được, ngay cả lưu cho Nhĩ Sanh toàn thây cũng không được, cho nên cố ý che đi ma khí trên người Nhĩ Sanh, không để bất kỳ ai phát hiện. Cũng đồng thời sợ khi họ đi rồi, có người đụng đến thi thể Nhĩ Sanh, nhiễm phải ma khí.
Hắn vốn là người lương thiện…
Mạch Khê chỉ thản nhiên liếc qua đám người bên dưới mấy lần, thấy Trường Võ, ánh mắt hắn dừng lại một chút, khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Trường Uyên: “Trường Uyên, một mình chạy khỏi Vạn Thiên Chi Khư, ngươi có biết mình phạm phải tội gì không?”
Trường Uyên lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không biết.”
Nhóm thiên binh thiên tướng nhất tề biến sắc, đều thầm nghĩ con rồng này vẫn thản nhiên như không thế kia, sẽ khó đối phó. Nhưng chợt nghe Trường Uyên nói tiếp: “Nhưng hiện tại ta cũng không muốn lưu lại Nhân giới. Ta đồng ý trở về Vạn Thiên Chi Khư.”
Dù sao trên thế gian này cũng đã không còn thứ gì khiến hắn lưu luyến.
[1] Dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2km. Mười dặm tương đương với 5km.
[2] Tịnh hóa: Làm sạch, tinh lọc.
[3] Hành thi: xác sống.