Ti Mệnh
Chương 7 : Thủ lĩnh Nam Cương
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Đi sâu vào trong rừng cây, sắc trời đã tối, Nhĩ Sanh vội vàng giơ đuốc lên tìm bắt sâu cho Trường Uyên. Ai đưa đồ ăn đến Trường Uyên cũng từ chối, không ăn, chỉ chịu ăn thứ kinh khủng kia.
Thần Chử một tay đỡ Trường Uyên, một tay nắm lấy ngọn đuốc, ngồi bên cạnh cho nên thấy rõ Trường Uyên bỏ từng con sâu vào miệng. Từ dạ dày trào lên một cỗ ghê tởm, hắn thầm nghĩ, hai người này từ ngôn từ đến hành vi đều thập phần cổ quái, đầu óc chắc chắn có bệnh, hắn tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với họ, tránh cho sau này cũng trở thành như vậy, thực kinh khủng !
Đại đội nhân mã đã tiến vào nơi sâu nhất trong rừng, các tiên nhân đưa thôn dân trấn trên tiếp tục đi theo hướng bắc, chỉ lưu lại một kết giới khác đề phòng lũ cương thi tiến vào rừng tìm được “Hồi Long cốc”.
Bởi vì dọc theo đường đi Nhĩ Sanh luôn chạy đông chạy tây bắt côn trùng cho Trường Uyên nên họ bị tụt lại phía sau. Ba người họ cứ đi một chút lại ngừng, dần dần trở thành nhóm người đi cuối cùng trong đoàn, lúc này mới đi đến một con đầm nhỏ.Thần Chử nóng vội nhưng không biểu hiện ra mặt, cắn răng nhịn xuống không thúc giục. Tâm trí Nhĩ Sanh thì đặt hết trên người Trường Uyên, nàng chỉ nghĩ làm sao để Trường Uyên được no bụng nên cũng chẳng quản đám người phía trước đã đi đến đâu. Trường Uyên lại càng không vội, thần sắc thản nhiên trầm mặc không nói gì.
“Trường Uyên, chàng muốn uống nước không ?” Nhĩ Sanh chỉ vào hồ nước trong suốt. “Nước nơi này rất ngọt, so với nước giếng trong thôn còn ngon hơn, chàng ăn nhiều thịt như vậy, uống chút nước cho đỡ ngấy !”
Thần Chử nhìn ánh đuốc của đại đội càng lúc càng xa mình, cuối cùng nhịn không được nói: “Đừng uống, thứ nước hoang dã thế này uống vào nhỡ đâu lại tiêu chảy thì sao !”
“Không đâu !” Nhĩ Sanh thấy Thần Chử nói vậy, trong lòng chợt xuất hiện một cỗ ác cảm, hơi ngển cổ bày ra bộ dáng chuẩn bị tranh luận. Ánh mắt Trường Uyên lại chỉ đặt tại hồ nước, thật lâu vẫn chưa dời đi. Lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Nhĩ Sanh, đem nước trong đầm kia đến đây ta xem chút.”
Nhĩ Sanh nhỏ giọng mắng Thần Chử nhát gan, đối hắn le lưỡi sau đó ngoan ngoãn chạy đi múc nước.
Nhìn ánh lửa đang dần biến mất xa xa, lo lắng trong lòng Thần Chử mỗi lúc một lớn. Cùng lúc đó, một cỗ âm phong thổi đến, hắn xoay đầu lại nhìn thì chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc, còn lại cái gì cũng không thấy, nhưng cũng chính vì vậy hắn mới có cảm giác, tùy lúc sẽ có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra.
“Nhóc ! Cô nhanh chân lên !”
“Biết rồi !”
Nhĩ Sanh dùng ống trúc đựng nước, chạy về đưa cho Trường Uyên.
Trường Uyên chăm chú ngắm nhìn nước trong ống một hồi, ánh lửa bập bùng ánh lên trong đôi mắt đen trầm tĩnh ấy những tia sáng lấp lánh. “Thật sự đúng là ở nơi này. Khó trách nơi đây linh khí lại nồng đượm như thế.” Hắn nhỏ giọng nỉ non: “Thế gian đổi thay, cũng không biết đã qua mấy lần thương hải, mấy lần tang điền[1]….”
Những lời này hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả Thần Chử đứng bên cạnh cũng không nghe thấy.
Thần Chử luôn miệng thúc giục: “Uống nhanh đi, còn nhìn gì nữa, nhìn thế là đủ rồi đấy ! Nhìn nữa khéo nó mọc hoa ra luôn !”
“Không được lớn tiếng với Trường Uyên !” Nhĩ Sanh xắn tay áo lên tựa hồ muốn bổ nhào vào đánh nhau với Thần Chử.
Cơn gió lạnh trong rừng vừa dứt, ba người đột nhiên ngửi thấy một cỗ khí tanh hôi ập đến, ngửi vào ghê tởm chỉ muốn ói.
Thần Chử lập tức cảnh giác, đảo mắt nhìn chăm chăm về phía trong khu rừng đen kịt. Trường Uyên ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Hướng đông nam.” Ánh mắt Thần Chử vừa mới xoay chuyển chợt thấy khuỷu tay bị người ta đấm mạnh một cái, cây đuốc rơi khỏi tay, tõm luôn xuống đầm nước, tắt ngủm. Tiếp theo bụng hắn bị người ta hung hăng thụi một quyền, chưởng lực mạnh mẽ đánh văng hắn bay xa ba trượng, đụng gãy cả một thân cây, chật vật rơi vào trong bụi cỏ. Trường Uyên đương nhiên là cũng không tránh khỏi liên lụy, cùng Thần Chử ngã xuống một bụi cỏ ngay gần chỗ cây mộc tùng.
Tất cả các sự việc diễn ra gần như cùng một lúc, nhanh đến mức Nhĩ Sanh không kịp nhìn thấy cái gì, chỉ thấy Thần Chử cùng Trường Uyên đột ngột bay ra ngoài. Nàng nắm chặt cây đuốc, đứng ngơ ngẩn trong chốc lát, kinh hãi quay đầu, chậm rãi đem kẻ tập kích hai người họ hiện rõ trong ánh đuốc.
“ Thần a! Thần a! Ông trời a! Hắn cũng ăn sâu ! Nôn …. Thế giới này bị sao vậy …. Nôn …. Làm sao vậy !”
Ý cười nơi đáy mắt Trường Uyên càng lúc càng đậm, sát ý lại quá nặng, đang định liều mạng đánh cuộc chợt thấy, Việt Vương đào ra một con sâu to gấp ba lần bình thường từ trong ngực cương thi, vui sướng nuốt vào bụng. Hắn đem cương thi vương quăng tới chắn đi tầm nhìn của Trường Uyên, chờ lúc Trường Uyên đem cương thi kia luyện hóa thành tro bụi, trên đỉnh đầu Việt Vương bỗng xuất hiện một đường kinh mạch đen hẹp dài, thoạt nhìn thập phần ghê tởm.
Hắn cuồng vọng ngửa mặt lên trời thét lớn: “Không còn kẻ nào có thể ngáng đường bổn vương được nữa ! Bổn Vương sẽ thọ cùng trời đất !” Giọng nói chứa đựng đầy tà khí.
Trường Uyên thầm nghĩ không ổn, chỉ thấy Việt Vương như điên như dại phóng tới, bàn tay thò ra gướng tâm mạch của Trường Uyên đánh tới.
Thần Chử kêu to: “Cẩn thận !”
Nhĩ Sanh kinh hãi: “Trường Uyên !”
Trường Uyên nhướn mày, lắc người tránh đi. Việt Vương sống chết tấn công không ngơi nghỉ, liên tục vung quyền về phía Trường Uyên. Trường Uyên vừa chống đỡ vừa lui lại phía sau, đến khi dẫm phải cánh tay Tễ Linh, hắn thầm tính toán, nếu cứ tiếp tục dùng cách đánh liều mạng này chống đỡ, đám người Vô Phương cùng Nhĩ Sanh chỉ e sẽ không xong.
Đôi mắt đen sẫm lại, ở nơi sâu nhất trong đồng tử, kim quang một lần nữa lóe lên. Trường Uyên định trụ lại thân mình, tiếp Việt Vương hai chiêu, chuyển thủ thành công, ép Việt Vương phải lui về phía sau ba bước.
Trường Uyên còn muốn thừa thắng xông lên chợt cảm thấy thân mình không ổn, vết thương trên người chợt đau đến tê tâm liệt phế.
Trường Uyên thầm nghĩ không xong, thần lực mà đám sâu truyền cho đã hoàn toàn dùng hết …
Chưa đợi hắn nghĩ ra kế sách ứng chiến, đối phương tranh thủ cơ hội tung ra sát chiêu, bổ thẳng đến trước mặt Trường Uyên. Biết không thể tránh thoát, Trường Uyên chỉ đành hơi nghiêng người, tránh đi đòn công kích nhằm thẳng vào tim của Việt Vương.
Đầu ngón tay đối phương xuyên qua xương bả vai Trường Uyên, Việt Vương đắc ý cười lớn, sau đó hung hăng quăng Trường Uyên đi. Lưng Trường Uyên xẹt qua tảng đá nhọn ven hồ, thân người trượt đi một quãng dài, sau đó dừng lại ngay cạnh rìa đầm nước.
Trường Uyên xụi lơ trên mặt đất, gân cốt trên người giống như bị xẻ thành vạn mảnh, chỉ hơi động đậy thôi cũng đau thấu xương.
Việt Vương ngạo nghễ bước tới trước mặt Trường Uyên, giống như khoe ra thành quả chiến đấu mà liếm liếm máu Trường Uyên trên đầu ngón tay hắn: “Thần lực trong ngươi khá cường đại, cũng để bổn vương nếm thử đi.”
Thần Chử ở phía sau nghe được những lời này, cả người run rẩy, nửa là vì tức giận, nửa còn lại là sợ hãi. Hắn tức giận đấm mạnh hai quyền vào chân mình. Không đứng dậy được, dưới tà khí cường đại của tên yêu quái kia, hắn không đứng dậy được ! Ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt đại bộ phận chúng tiên ở đó cũng cùng là một biểu tình phẫn hận như hắn.
Phẫn hận vì bản thân vô dụng.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh vọt tới. Cô gái nhỏ xinh dùng đôi vai gầy yếu của mình chắn trước mặt Trường Uyên, giận dữ trừng mắt nhìn Việt Vương, hai mắt đỏ rực. Nàng hét lớn: “Ta cho ngươi ăn ! Ăn thế nào cũng được ! Nhưng ta không cho phép ngươi bắt nạt Trường Uyên !”[1] Biển cả hóa nương dâu, ý chỉ sự biến đổi của vạn vật theo thời gian.