Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 11 :
Ngày đăng: 20:33 21/04/20
“Lục điện hạ, thỉnh ngài dùng cơm trưa.”
“Ta biết rồi.” Mộ Dung Phi Dật thu hồi tâm trí, chậm rãi đi xuống khỏi Tú Nguyệt Lâu, thoáng nhìn vào ánh mặt trời gay gắt. Nói với vị công công bên cạnh: “Tạ học sĩ cũng hơi quá đáng rồi, dù gì thì cũng không nên để Thập đệ vừa mới khỏi bệnh đậu mùa liền bị cảm nắng chứ.”
Lí công công nhìn cách đó không xa là hai vị hoàng tử đang nâng nghiên mực chịu phạt, hướng về phía Mộ Dung Phi dật, cúi người, thưa: “Lão nô xin thay mặt Tạ học sĩ đa tạ Lục điện hạ đã chỉ dạy.”
“Chỉ dạy gì đâu?” Mộ Dung Phi Dật quấn quấn mấy sợi tóc trên trán, nét tươi cười sâu xa.
“Ha ha, trong hậu cung này, ngoại trừ hoàng hậu, vị không nên chọc vào chính nhất là Trừng phi nương nương.”
Hai người cùng nở nụ cười rồi mỗi người mang một tâm tư riêng rời đi.
Mộ Dung Nghi cùng với Mộ Dung Vũ ngồi quanh bàn, duỗi chân. Còn có một nô tì đứng ở bên đang quạt, hai đứa thấy nước ô mai được bưng lên thì hai mắt liền toả sáng.
“A_____ Cuối cùng cũng được cứu rồi!!!”
“Tiểu Vũ, ta vừa phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng….”
“Gì vậy Cửu Ca?”
“Đệ đang cao thêm nhiều lắm đó, cao hơn cả huynh nữa.”
“Đương nhiên rồi, sau này đệ còn phải bảo vệ Cửu Ca nữa mà!”
“Bảo vệ cái đầu ngươi, ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, ai cần ngươi bảo vệ chứ!”
“Hư! Dám khi dễ ta!” Mộ Dung Nghi ha hả bật cười, chạy nhanh về phía trước, phía sau còn nghe tiếng la oai oái của Tiểu Vũ.
Gió mát ào đến trên mặt, thổi tung những hạt bụi nhưng không tài nào thổi bay đi những rung động tận sâu nơi đáy lòng mỗi người.
Hai đứa đùa giỡn tại nơi chợ đêm rộn ràng, uống nước lê nóng, ăn hoành thánh, bóng đêm dày đặc, sương nương theo trăng ngừng lưng trời.
“Cửu ca, đồ ăn vặt ở ngoài tuy không ngon mắt bằng trong cung nhưng lại có vị rất riêng!”
“Trên đời này, có nhiều thứ bề ngoài được làm cho đẹp đẽ nhưng thực chất thì bên trong đã không còn nguyên vị nữa.”
“Cửu ca, chờ khi nào trưởng thành rồi, chúng ta có phủ đệ riêng, có thể thường xuyên ra thưởng thức những thứ này. Những thứ mĩ vị không phải trải qua nhào nặn trau chuốt, còn có thể dắt tay nhau du ngoạn khắp giang sơn, không còn nữa thứ mà bọn họ gọi là quy củ, không còn gia nhân tiền hô hậu ủng, chỉ có hai ta…”
Một biển người ùn ùn xôn xao, trước mặt nhạc khúc bốn bề xướng lên.
“Nhanh nhanh lên đi! Tụ Tiên Các tuyển hoa khôi kìa!”
“Chậm chân là khỏi coi đó!”
“Nhanh chân thì sao chứ? Cuối cùng thì cũng đâu có đủ ngân lượng!”
“…”
Giữa vô vàn những tiếng người huyên náo, Mộ Dung Nghi không thể nghe được Mộ Dung Vũ đang nói cái gì, chỉ thấy nét cười ấm áp dịu dàng, ở tại giữa đoàn người muôn nghìn đèn đăng rực rỡ nhấp nhô uyển chuyển.