Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 27 :
Ngày đăng: 20:33 21/04/20
Mấy hôm nay trong cung vô cùng bận rộn, bởi vì có sứ thần của Điền La từ phương Bắc đến thăm.
Mộ Dung Nghi ngồi trong phòng của Tứ ca vừa ngửi tới ngửi lui, vừa ngước mắt nhìn Đinh Hiên đọc sách nhân tiện quấy rối.
“Như một con chuột, tìm cái gì đó?” Tầm mắt Mộ Dung Nghi hết ngóng qua đống sách vở lại lia xuống đai lưng không biết là đang tìm cái gì.
“Tứ ca, cái này đựng gì vậy? Thơm quá à, nhưng không phải mùi đàn hương cũng không phải mùi son phấn phụ nữ…” Mộ Dung Nghi rốt cục cũng tìm được mục tiêu, đó là một chiếc lọ màu nâu nho nhỏ, mở ra, bên trong có chứa một ít chất lỏng đông đặc lại.
“Đó là đặc sản của Điền La, gọi là ‘Thục Lộ’, là mật ong tinh tuyển của cả nước cùng nhựa cây bưởi hòa với nhau theo tỉ lệ đặc biệt mà thành, chỉ cần lấy một thìa nhỏ, hòa với nước ấm, ấm nhuận sạch trong. Đây là Điền La dâng tặng cho Hoàng Hậu nương nương, vừa lúc có huynh ở đó, Hoàng Hậu liền tặng cho huynh một lọ.”
“Tứ ca——” Mộ Dung Nghi vẩu môi, tròn mắt nhìn Đinh Hiên.
“Biết rồi, biết rồi, cho đệ chứ gì.” Đinh Hiên vươn tay đẩy đẩy trán Mộ Dung Nghi.
Mộ Dung Nghi cười, ôm bình mật chạy đi, thứ tốt như vậy, tất nhiên là muốn đem tặng Như Thần tỉ tỉ rồi.
Nhưng khi đến cung điện của Như Thần, lại thấy rất nhiều cung nhân không biết ở nơi nào, vào viện, thấy vài tên thái giám mang theo tơ lụa, mã não ngọc bích vân vân vũ vũ hết vào rồi lại ra.
“Đây… Có chuyện gì sao?” Mộ Dung Nghi nhìn bóng lưng của Như Thần ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm cho kẻ hầu trang điểm.
Trên đường về, Mộ Dung Nghi ở phía sau nói vọng lên Phi Dật ở đằng trước: “Cảm ơn.”
Nó cho rằng Phi Dật sẽ quay đầu lại, nhưng y chỉ đơn giản là phẩy tay vài cái.
Nửa tháng sau, Mộ Dung Nghi theo đội ngũ tiễn dâu đi rời kinh. Nó nhìn xe ngựa đỏ thẫm phía trước, lòng trăm mối ngổn ngang. Như Thần xốc rèm xe lên, hỏi: “Nhìn kìa, đó là chỗ đệ với Tiểu Vũ uống trà đúng không?”
Mộ Dung Nghi giấu đi gương mặt xấu hổ mà tươi cười gật đầu.
“Mau nhìn kìa, chỗ đó là Tụ Tiên các đúng không?” Như Thần vui vẻ hệt như một con chim vừa sổ lồng vậy, chỉ có điều, rời bỏ chiếc lồng này, để sa vào một chiếc lồng khác.
“Đúng rồi….” Mũi Mộ Dung Nghi cay cay.
“Tỉ hiện tại rất rất hạnh phúc, Nghi nhi à,” Như Thần nở nụ cười, Mộ Dung Nghi chưa bao giờ biết ngoài Phi Dật hóa ra còn có một người cười đến khuynh thành như vậy, “Nếu như không phải lần hòa thân này, chỉ sợ rằng cả đời cũng không có cơ hội được nhìn thấy những nơi em và Tiểu Vũ đã từng đi qua.”
Mộ Dung Nghi nhìn ra xa, thở dài.
Tiểu Vũ, ngươi hiện tại có khỏe không? Ta nhớ ngươi, nhớ lắm.