Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 4 :
Ngày đăng: 20:33 21/04/20
“Ai dám nhận mình hiểu rõ Mộ Dung Phi Dật đệ chứ?”. Mộ Dung Đinh Hiên chậm rãi ngồi xuống bàn, nhởn nhơ rót trà, động tác ưu nhã, thanh thoát tựa nước chảy mây trôi: “Cửu đệ đối với ngươi không hề có sức uy hiếp, tốt hơn hết là đệ hãy dừng lại đi.”
“Được thôi” Phi Dật sờ sờ vành tai: “Ai bảo Tứ ca cưng nó đến vậy.”
“Đệ lần này thật quá đáng, người ta chỉ khen đệ đẹp thôi mà đệ lại muốn đoạt mạng của người ta.”
“Tứ ca cũng thật là, cái thằng nhóc nhà quê đó, chẳng phải câu đầu tiên nó mở miệng thì đã đâm trúng tử huyệt của đệ, thì đệ cũng đâu đi làm chút chuyện chọc ngoáy cho bõ ghét, đúng không?”
“Nếu mọi việc đã rõ ràng rồi, Tứ ca xin cáo từ.” Đinh Hiên phủi phủi tay áo rời đi.
Còn chưa được vài ngày thì con tim Mộ Dung Nghi đã vui trở lại, kéo Mộ Dung Vũ quậy phá trở lại theo, mà Mộ Dung Vũ cũng nhiều ngày không được đi chơi, Cửu ca của nó thật vất vả, đương nhiên là vì chuyện ngã ngựa lần trước.
Hai đứa tìm một cây tre dài, tết thành cây vợt, nhảy loi choi dưới tàng cây mong bắt được ve sầu.
“Tiểu Vũ nè, nói cho đệ nghe nha, chờ bắt được tụi nó rồi là có thể nhóm lửa xong rắc chút muối lên rồi nướng ăn!” Nghĩ đến vị giòn tan của ve sầu nướng, hai mắt Mộ Dung Nghi cơ hồ tỏa sáng.
“Thực sự nướng lên là có thể ăn được sao? Chúng là côn trùng đó….” Tiểu Vũ có chút nghi hoặc nói.
“Yên tâm, yên tâm, huynh ăn không biết bao nhiêu lần rồi, đệ xem xem, ta không phải rất khỏe hay sao?”
“Chắc chứ, con chắc chắn!”
“Vậy con tin rằng sau này bất luận đối mặt với cám dỗ nào, nó cũng sẽ không trở mặt với con?”
“Đúng vậy!”
“Được,” Uẩn Phi cúi người xuống, cởi sợi chỉ đỏ đeo trên cổ nhi tử mình, trên sợi dây có cột một túi vải, lúc trước bảo là bùa bình an, hóa ra bên trong chính là để đựng hạt giống, “Con lấy hạt này chôn xuống đất, đợi khi nảy mầm thì đem sắc với nước, rồi đưa cho Thập đệ của con.”
“Mẹ, đây là thuốc mà năm đó mẹ dùng để trị bệnh cho con hả?”
“Không sai, nhưng mà Nghi nhi à, con phải nhớ cho kĩ, thế gian này, lòng người đổi thay khó lường, con càng tin tưởng thì khi người ta thay lòng, con càng đau.”
Khi ấy, Mộ Dung Nghi chỉ biết phấn khích cầm hạt giống kia chạy ra sân, không kịp nghiền ngẫm lời của thân mẫu. Sự thật chứng minh rằng, mẹ nói rất đúng. Nhưng không phải là đúng hoàn toàn. Tình cảm huynh đệ của Tiểu Vũ dành cho anh trai của nó tuy có thay đổi thật, nhưng dù có chết nó cũng chưa bao giờ muốn làm hại Cửu ca cả.
***Bệnh đậu mùa***
Đậu mùa là căn bệnh truyền nhiễm của riêng loài người. Đậu mùa gây bệnh trong các mạch máu nhỏ ở da, miệng và cổ họng. Ở vùng da, bệnh gây ra những vết ban nổi sần đỏ đặc trưng, sau đó da bị phồng giộp những vết sần chứa nước. Biến chứng lâu dài của việc nhiễm là các sẹo đặc trưng, thường là ở mặt, ở 65-85% số nạn nhân. Nạn nhân cũng có thể bị mù vì giác mạc bị sẹo. Phái nam còn có thể bị hiếm muộn.