Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 48 :

Ngày đăng: 20:33 21/04/20


Chuyện là, vết thương do trúng tên của Mộ Dung Vũ mãi không lành không khỏi khiến Tứ ca Đinh Hiên hoài nghi, rốt cục cũng phát hiện ra việc Thôi thái y dụng độc với Tiểu Vũ. Đinh Hiên tuy muốn cứu Tiểu Vũ, nhưng nói cho cùng có câu “Quân xử thần tử thần không thể không tử “, nên cho dù có vạch trần được Thôi thái y thì ý Phi Dật muốn giết Tiểu Vũ cũng đã quá rõ ràng. Vì thế đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Đinh Hiên dùng “Mị hồn thang” tìm cơ hội cho Tiểu Vũ uống vào, để mọi người nghĩ rằng thương thế của hắn quá nặng không thể chữa khỏi, rồi sau đó đem Mộ Dung vũ “giả” an táng tại hoàng lăng. Đây là dùng chiêu “thâu lương hoán trụ” [tráo đổi] trước tìm cách thoát thân, sau sẽ tìm cơ hội mang Mộ Dung Nghi ra ngoài cùng Tiểu Vũ đoàn tụ. Không ngờ, Phi Dật quản quá chặt, hai năm nay ngay cả Đinh Hiên cũng không tìm được cách nào dẫn hắn ra ngoài, mãi đến tận bây giờ …



“Nhìn bên ngoài, điện hạ, chúng ta làm sao trốn được.” Tiểu Lam Tử chỉ chỉ ngoài cửa, quả thật, bên ngoài có đến chín ngự lâm quân đứng thẳng hàng. “Cho dù chúng ta  trốn ra được, một khi Bệ hạ phát hiện ra, cho nhân mã đuổi bắt lại chúng ta không phải là việc khó.”



Mộ Dung Vũ vuốt cằm cười cười, có vài phần sâu cạn khó dò. “Vậy phải làm cho Bệ hạ không rảnh mà bận tâm đến chúng ta.”



“Ha?” Tiểu Lam Tử giương mắt, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch.



Bỗng nhiên, ngoài trướng truyền đến tiếng động ầm ĩ. Cách doanh trại không xa có ánh lửa bùng lên, ngập trời toàn là khói đen.



“Sao lại thế này?” Mộ Dung Nghi đi ra ngoài trướng hỏi đầu lĩnh ngự lâm quân.



“Bẩm Vương gia, hình như là doanh trướng của Bệ hạ bị cháy!”



Mộ Dung Nghi trong lòng cả kinh, lập tức đã hiểu được năm, sáu phần kế sách của Đinh Hiên. Không tồi, hiện tại đại bộ phận nhân mã đều tụ tập đến chỗ Phi Dật dập  lửa, nếu như mình thừa dịp đào tẩu, đợi đến lúc Phi Dật phát hiện, e rằng mình đã ra khỏi kinh thành. Vì thế hắn nghiêm giọng nói với đầu lĩnh kia: “Vậy các ngươi còn ở đây làm cái gì? Còn không nhanh đi cứu hoả!”



Đầu lĩnh lại ra một lễ, nói: “Hoàng Thượng phân phó, vô luận phát sinh sự tình gì chúng thần đều phải ở bên Vương gia bảo hộ người, một tấc cũng không rời, nếu không tuân mệnh đầu tất phải ở riêng.”



Mộ Dung Nghi khó thở, xem ra để bọn họ rời đi thật khó a. Quay đầu nhìn vào trong trướng, thoáng thấy ánh mắt của Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi hiểu ý, lại nói với đầu lĩnh: ” Doanh trướng của Hoàng thượng bị cháy, ở đây trông qua nhìn sang xem ra cũng không ổn, các ngươi theo ta đi xem xét sự tình!”



Đầu lĩnh kia tuân mệnh, lập tức dẫn theo tám người còn lại theo sau Mộ Dung Nghi sang trướng của Hoàng thượng.
Có tiếng chó sủa xa xa, còn có tiếng cây cối bị chặt đổ vang tới.



“Có chuyện gì thế?” Tiểu Vũ nhíu mày hỏi.



“Chắc là thợ săn!”



Tiểu Vũ gọi Mộ Dung Nghi tỉnh lại, sau đó lắng nghe trong chốc lát rồi nói: “Nếu là thợ săn, chắc chắn là nhân số rất đông!”



Mộ Dung Nghi còn buồn ngủ nhìn Tiểu Vũ nói: “Làm sao vậy? Phải đi rồi a?”



“Đúng! Hơn nữa phải mau lên!” Tiểu Vũ nhanh chóng vùi đống tro lại, kéo Mộ Dung Nghi chạy về phía trước. Lúc này Mộ Dung Nghi rốt cục đã vài phần tỉnh táo.



“Là có người đến truy chúng ta sao?” Mộ Dung Nghi nhìn bóng lưng của Tiểu Vũ ở phía trước, dồn dập mà bất an, cổ tay của mình bị kéo cũng nhanh chóng bắt đầu phát đau.



Ngay lúc ấy, ở trong đám cây cối ở phía trước có bóng người vút lên, Tiểu Vũ kéo Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Lam Tử ngồi sụp xuống.



Mộ Dung Nghi nhìn qua khe hở giữa cây lá, không khỏi há hốc hít sâu một hơi. “Nhiều người như vậy…” Đúng vậy, toàn bộ núi đều bị ngự lâm quân vây kín. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ sẽ sớm bị phát hiện ra.



Lúc này Mộ Dung Nghi chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập cuồng loạn, còn cảm giác được mồ hôi lạnh của Tiểu Vũ túa ra trong lòng bàn tay.