Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)

Chương 13 : Nhớ thương vô vọng (i)

Ngày đăng: 14:49 18/04/20


Nắng nóng liên tiếp mấy ngày liền, thời tiết oi bức như sắp có hoả hoạn đến nơi. Vào lúc hoàng hôn, Tô Lạp đi vẩy nước trong viện, bấy giờ khí nóng hừng hực mới bắt đầu đua nhau bốc lên. Hơi nước cứ bốc lên hầm hập, tạo nên những đám mây nhiều màu sắc huyền ảo, pha màu từ tím tới vàng kim, sà xuống mài ngói đỏ lưu ly trông như những dải gấm lụa rực rỡ lấp lánh.



Trong cung điện cung Càn Thanh rộng lớn, các cửa sổ đều được buông rèm trúc khiến cả điện âm u tối tăm. Hoạ Châu vừa hầu hạ ngự tiền về, thấy Lâm Lang đang ngồi bên cửa sổ thêu thùa, nàng nói: "Tối như thế muội đừng cố làm hại mắt nữa."



"Thêu nốt đường chỉ này muội sẽ đi thắp đèn."



Hoạ Châu bảo: "Hai ngày nay nhiều việc, thế mà muội còn rảnh rỗi ở đây thêu thùa."



Lâm Lang vẫn không ngừng tay: "Trước sau cũng không có việc gì, muội thêu thùa qua ngày cũng hay."



"Hôm nay Lương Am Đạt có bảo, nói là cuối năm nay Nghi chủ nhân sẽ sinh, Vạn Tuế Gia muốn phái một người thành thục sang đó hầu hạ chủ nhân."



Lâm Lang "ừ" một tiếng, nàng hỏi: "Tỷ muốn đi?"



Hoạ Châu đáp: "Nghe ý tứ của Lương Am Đạt thì hình như không chọn người hầu hạ ngự tiền, có lẽ là người của lục cung thôi." Lâm Lang nghe Hoạ Châu nói như vậy liền ngừng thêu, than nhẹ: "Cũng lâu lắm không gặp rồi, không biết Vân Sơ tỷ tỷ thế nào..."



"Theo tỷ thấy thì hầu hạ Nghi chủ nhân cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì, tuy Nghi chủ nhân được sủng ái đấy nhưng lại rất ghê gớm."



Lâm Lang chỉ đáp: "Hoạ Châu, tỷ lại quên rồi à, để người khác nghe thấy bây giờ..." Hoạ Châu thè lưỡi: "Dù sao thì tỷ cũng chỉ nói với muội mà thôi, cũng chẳng phải việc xấu gì." Lại nói tiếp: "Tỷ thấy, tuy Nghi chủ nhân được nhiều sủng ái đấy, nhưng hiện tại vẫn chưa so được với Thành chủ nhân. Liên tục mấy ngày nay Vạn Tuế Gia chẳng phải đều lật thẻ tên của người sao. Nghe nói hôm nay cũng thế. Tâm tư của Vạn Tuế Gia thật khiến người ta khó đoán."



"Nên đi thắp đèn thôi, muội đi thắp nến."




Đang lúc ngẩn ngơ chợt nghe tiếng bước chân vội vã ngoài đình. Quay đầu nhận ra là một tiểu cung nữ đang thở hổn hển. Hoạ Châu bảo: "Thuý Tuyển, xem bộ dạng vội vội vàng vàng của muội kìa, sau lưng có ma đuổi chắc?"



Trên mặt Thuý Tuyển nét cười tràn đầy, nàng thở nặng nhọc: "Hai vị tỷ tỷ, có đại hỷ rồi!"



Hoạ Châu cười bảo: "Chẳng lẽ là bề trên ban thưởng? muội ấy à, vàng bạc gì đều thấy qua cả rồi, còn kinh ngạc thế làm gì?"



Thuý Tuyển nói: "Ban thưởng thì không phải. Hoa Tử tỷ tỷ ở cung Thái hậu nói, bảo là đã có ý chỉ, chỉ hôn Vân Sơ cô nương cho con cả của Minh Châu đại nhân. Vân Sơ cô nương đúng là có phúc lớn mới được hôn sự tốt đến thế, một vị nhị đẳng. Hai vị tỷ tỷ đều thân thiết với Vân Sơ cô nương, sau này xin các tỷ tỷ chiếu cô cho chúng nô tì nhiều hơn............"



Lâm Lang đang định ngắt cành hoa quế kia, không hiểu sao bông hoa quế lại rơi xuống nền đá xanh. Hoạ Châu nói: "Cuối cùng thì cũng do thể diện của phụ mẫu tỷ ấy lớn, tuy chưa thật sự nhậm chức nhưng vẫn có tước vị, Vinh chủ nhân cũng giúp một tay nữa. Vạn Tuế Gia tứ hôn, đúng là nở mặt nở mày. Tuy Minh Châu đại nhân là đại thần trong triều nhưng tỷ ấy gả vào, chắc cũng không dám ức hiếp vị con dâu được chỉ hôn gả đến này. Lâm Lang, lần này muội và Vân Sơ tỷ tỷ trở thành người một nhà rồi."



Hoạ Châu nói hết câu này đến câu khác, Lâm Lang chỉ thấy tiếng nói của mình dường như đang ở nơi nào đó rất xa, đang phất phơ trôi nổi, đột nhiên trôi tới thật gần, gần đến mức như đang la hét ầm ĩ trong tai.



Bầu trời càng ngày càng cao, ánh trăng lạnh lẽo giống lưỡi dao nhọn hoắt, đâm đâm cắt cắt người ta ra từng phần một. Nàng hoàn toàn không nghe thấy Hoạ Châu đang nói gì nữa, chỉ nhìn thấy môi Hoạ Châu không ngừng mấp máy, nói cười vui vẻ. Xung quanh đều là gió, lạnh lùng quét qua thân thể, vạt áo nàng tung bay, cả người run rẩy từng trận dưới làn gió.



Hoạ Châu cứ nói chuyện ầm ĩ một hồi lâu mới để ý đến sắc mặt bất thường của nàng, vội nắm tay, kêu lên một cách lo lắng: "Muội sao thế này, sao lạnh thế?" Lặp đi lặp lại hai lần, lúc này Lâm lang mới quay người, môi khẽ run: "Gió lạnh quá."



"Muội phải mặc thêm nhiều áo vào mới được, gió đêm lạnh, chúng ta quay về thôi."



Quay về tới phòng, Lâm Lang mặc thêm một bộ áo dài màu đỏ, rồi lại đi dọn dẹp gọn gàng, mơ hồ nghe thấy tiếng vỗ tay ở bên ngoài, là ám hiệu ngự giá về cung Càn Thanh. Hai người đều đang trong giờ trực, vội vã đi về hướng điện.