Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)
Chương 16 : Tình nồng ý đậm (ii)
Ngày đăng: 14:49 18/04/20
Đồng hồ phương tây đổ chuông báo 11 giờ, Lương Cửu Công thấy đã đến giờ tý, đợi không nổi nữa, hắn yên lặng đi vào Tây Noãn Các. Nhìn thấy giá cắm nến có 18 cây khắc hình rồng uốn lượn quanh thân, cây nào cây nấy to bằng bắp tay, đã cháy hơn phân nửa, sáp nến đỏ hồng đang chảy xuống dưới rồi dần đông lại. Mành màu vàng buông thõng, dải lụa buộc mành vứt bừa trên đất. Bốn phía yên lặng. Bất chợt nghe tiếng ư ư, hoá ra là con sóc kia. Không biết chạy ra từ chỗ nào, vừa thấy Lương Cửu Công nó lại nhảy ngay vào sau mành.
Lương Cửu Công liền đi nhẹ nhàng ra ngoài, thái giám Kính Sự Phòng - Phùng Tứ Kinh đứng ở hành lang, thấy hắn đi ra thì cất giọng hỏi nhỏ: "Giờ này rồi sao Vạn Tuế Gia vẫn chưa nghỉ ngơi?"
Lương Cửu Công đáp: "Vạn Tuế Gia đã đi nghỉ rồi, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi." Phùng Tứ Kinh ngẩn người, líu lưỡi nói: "Nhưng... cung nữ hầu hạ trà nước - Lâm Lang vẫn đang ở trong Tây Noãn Các..." nói chưa hết câu đã tự hiểu ra. Hắn hít vào một hơi, càng lúc càng mông lung không biết nên làm thế nào. Hành lang bỗng có gió lớn, hắn lạnh đến run người, hai hàm răng va vào nhau, sau một lúc lâu mới nói: "Lương Am Đạt, việc ngày hôm nay nên ghi lại thế nào đây, như thế này không đúng quy củ."
Lương Cửu Công tức giận: "Quy củ... Lúc này ngươi còn muốn nhắc quy củ với Vạn Tuế Gia?" Dừng một lúc rồi nói tiếp: "Đúng là đồ không có não, việc hôm nay bỏ qua, không được ghi lại. Sao ngươi không hiểu ý tứ của Vạn Tuế Gia gì cả vậy?"
Phùng Tứ Kinh cảm kích vô cùng, phủi hai tay áo xuống rồi quỳ trên đất, nói: "Đa tạ Am Đạt chỉ dạy."
Đã gần đến tháng chạp, trong cung cũng rảnh rang hơn. Đồng Quý Phi nắm quyền cai quản lục cung nên càng đến ngày Tết lại càng bận rộn. Nàng phải quyết định đủ loại việc nhỏ nhặt, tặng phẩm các nơi, rồi yến tiệc năm mới... Đều là mấy chuyện khiến người ta đau đầu, hơn nữa, chúng đều liên quan tới quốc thể, không cho phép được sơ sẩy chút nào. Sau khi nghe người ở phủ Nội Vụ bẩm báo xong, nàng chỉ thấy cái huyệt Thái Dương kia lại đau nhức, cũng đau đầu nữa. Nàng gọi cung nữ bên người: "Đem chậu than kia để ra xa, khói than ám cả người rồi."
Cung nữ vội vâng lệnh. Bọn tiểu thái giám đi tới nhấc chậu than đi. Bên ngoài có người tiến vào báo: "Chủ nhân, An chủ nhân tới."
An Tần vẫn hay lui tới, cũng không câu nệ lễ nghi, chỉ quỳ gối nói: "Thỉnh an Quý Phi."
Đồng Quý Phi vội sai người đỡ dậy, rồi bảo: "Muội muội mau ngồi đi."
An Tần ngồi trên ghế phía đầu tràng kỉ. Đồng Quý Phi nghiêng người dựa trên chiếc gối, mặc một bộ áo gấm vàng thường ngày, cổ áo, tay áo đều có một lớp lông cáo trắng muốt, làm nổi lên khuôn mặt tái nhợt. An Tần nói: "Tỷ tỷ phải giữ gìn sức khoẻ, gần đây muội thấy tỷ đã gầy hẳn đi."
Đồng Quý Phi khẽ thở dài: "Ai mà không muốn nghỉ ngơi cơ chứ. Hậu cung có mấy ngàn người trên dưới, mỗi ngày đều có hơn mười việc lớn nhỏ. Hôm kia Vạn Tuế Gia còn đến thăm tỷ, cười cười nói nói, bảo tỷ còn bận bịu hơn Vạn Tuế Gia ở trên triều."
Hoàng đế cười nhẹ một cái, nhịn không được mà ôm nàng vào lòng. Vì noãn các ấm áp, nên nàng chỉ mặc chiếc áo có lông ấm ở cổ màu xám như lông chuột. Hoàng đế thấy eo nàng nhỏ nhắn, thừa sức nắm bằng một tay, xinh đẹp ngát hương làm say lòng người, hắn nói nhỏ: "Trẫm may mắn hơn Triệu quan gia* kia nhiều!"
* Chỉ Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dận
①, ②: Trích bài "Thiếu niên du - Cảm cựu" của Chu Bang Ngạn thời Tống. Tương truyền Tống Thái Tổ và Chu Bang Ngạn đều yêu thương Lý Sư Sư. Một hôm, Chu Bang Ngạn đang ở bên Lý Sư Sư thì Hoàng đế tới, hắn đành phải trốn xuống gầm giường, tận tai tận mắt nhìn thấy hai người kia tình cảm. Hoàng đế mang cam sành Giang Nam mới cống cho Lý Sư Sư, vừa ăn vừa nói nhau nghe những lời đường mật. Sau hôm đó Chu Bang Ngạn mới viết bài thơ "Thiếu niên du - Cảm cựu":
"Tịnh đao như thủy, ngô diêm thắng tuyết, tiêm thủ phá tân chanh.
Cẩm ác sơ ôn, thú hương bất đoạn, tương đối tọa điều sanh.
Đê thanh vấn: "Hướng thùy hành túc, thành thượng dĩ tam canh.
Mã hoạt sương nùng, bất như hưu khứ, trực thị thiểu nhân hành."
Đoạn đầu là một không khí vô cùng ấm áp tình cảm, ngón tay thon của người con gái bóc vỏ cam, có con dao sắc và đĩa muối bên cạnh. Đoạn sau là lời khuyên đầy tình cảm của nàng, đã canh ba, đường trơn trượt, ngựa khó đi, chi bằng hãy ở lại đây đêm nay...
Mặt nàng đỏ bừng, nàng không đáp lời. Gió bắc rít bên ngoài, đập vào cánh cửa sổ, phát ra tiếng tạch tạch. Hắn nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng mà tim cũng đập thình thịch liên hồi. Tóc của nàng xoã xuống mặt hắn, hắn nguyện cứ để như thế mãi, thật lâu, thật lâu.
Lâm Lang nghe tiếng tách tách từ than cháy trong lò sưởi. Cánh tay ôm nàng của Hoàng đế rất ấm áp. Trong ống tay áo còn ngào ngạt mùi hương Long Tiên, lòng nàng dần bình lặng lại. Hoàng đế nói: "Trong cung đúng là không làm người ta yên ổn, đợi đến cuối năm ổn định, chúng ta đi Nam Uyển." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành tiếng thì thầm bên tai. Tiếng hô hấp của hắn vọng tới, hơi thở ấm áp vấn vít tới lui sau tai nàng, vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt. Giá nến bên sườn có hơn mười cây nến đang cháy sáng rực, chiếu sáng một hồi ái ân.