Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)
Chương 25 : Đời đời kiếp kiếp (ii)
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Qua hoa viên rồi thẳng đến Thuận Trinh môn, đúng lúc Thuận Trinh môn đang khóa cửa. Binh sĩ túc trực bên trong nhìn thấy ba người từ xa, quát lớn: "Ai đó? Cửa cung đóng rồi, tạp vụ không được phép đi lại lung tung."
Lương Cửu Công vội mắng lớn: "To gan, ngự giá ở đây." Lúc này tên lính kia mới nhận ra là hoàng đế, hắn sợ hãi, vội vàng quỳ phịch xuống hành lễ, hoàng đế lại bình thản nói đúng hai chữ: "Mở cổng." Tên lính trực đêm đáp vâng rồi lệnh cho mấy người hợp sức, đẩy cái cánh cổng nặng như chì ra.
Lương Cửu Công mơ hồ đoán ra được một nửa, biết rõ có khuyên cũng chẳng được, đành theo hoàng đế ra khỏi Thuận Trinh môn. Quan thống lĩnh trực đêm ở Thần Vũ môn nhìn thấy hoàng đế ra khỏi Thuận Trinh môn, gấp gáp dẫn theo thị vệ đang trực cùng chạy như bay đến nghênh đón, cả đoàn quỳ xuống từ xa xa, vạt áo còn bay phần phật. Vị thống lĩnh kia dập đầu sát đất, bẩm: "Nô tài to gan, xin hoàng đế khởi giá hồi cung."
Hoàng đế đáp hờ hững: "Trẫm ra ngoài đi dạo rồi sẽ về, đừng làm lớn lên." Vị thống lĩnh tuân lệnh, dẫn người vây quanh hoàng đế cùng bước lên thành lầu.
Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng trên thành lầu vẫn có gió bắc đang rít gào, thổi mạnh đến mức chiếc áo choàng trên người hoàng đế không ngừng tung bay. Triệu Xương chỉ cảm thấy gió thổi rét đến tận xương tủy, cả người run lên vì lạnh, hắn mở miệng khuyên: "Vạn tuế gia, đêm có tuyết thì gió cực kì lạnh, Vạn tuế gia thánh thể ngàn vàng, chỉ sợ lỡ như nhiễm gió lạnh... vẫn nên khởi giá hồi cung thôi ạ."
Ánh mắt hoàng đế cứ nhìn về một mảng đen kịt xa xa bên ngoài tường thành, qua một lúc lâu mới nói: "Trẫm đi dạo một lát rồi sẽ về."
Lương Cửu Công chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nháy nháy mắt với Triệu Xương. Triệu Xương nói: "Vậy nô tài giúp Vạn tuế gia cầm đèn soi đường." Hoàng đế chẳng đáp lời, chỉ giơ một tay ra, Triệu Xương miễn cưỡng đưa chiếc đèn lồng cho hoàng đế. Mắt thấy hoàng đế cầm đèn, chầm chậm đi vào màn đêm đen kịt, hắn dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, chân vẫn đi theo vài bước.
Hoàng đế bất chợt quay đầu, ánh mắt sắc bén ấy cực kì lạnh lẽo, như ngang với gió tuyết trong đêm. Hắn rùng mình, đứng im ngay tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn càng ngày càng xa.
Mọi người đứng lặng im trên thành lầu, gió lạnh thấu xương, lạnh đến mức cả người gần như mất hết cảm giác. Lương Cửu Công sốt ruột vô cùng, hai mắt cứ dán chặt vào ánh sáng le lói từ đằng xa. Triệu Xương cũng nhìn không chớp mắt. Chiếc đèn đó như ẩn như hiện trong gió đêm.
Chẳng ai dám thở mạnh, chỉ nghe tiếng gió bắc thổi như rít, thổi qua cái chuông đồng treo dưới mái hiên, khiến nó phát ra tiếng leng keng leng keng. Cuối cùng thì ánh đèn đã đứng im ở chỗ xa xa kia, im ắng chẳng động đậy cả hồi lâu.
Lương Cửu Công thấy toàn thân đều tê dại cả rồi, gió lạnh cứ như xộc thẳng vào trong lồng ngực. Ngay cả chớp mắt cũng phải cố hết sức mới chớp được một lần. Lúc trước còn thấy lạnh, giờ thì đến lạnh cũng chẳng cảm giác được nữa. Hình như não cũng đã đông lại, chỉ nghe được mỗi tiếng tim đập của chính mình, cứ đập đều đều thình thịch thình thịch. Dù vẫn đập mãi như thế, nhưng cũng không có lấy một chút ấm áp. Đúng lúc này, chiếc đèn lồng bỗng bay lên vào giữa màn đêm, giống như một ngôi sao băng vút qua. Chỉ trong chớp mắt nó đã rơi xuống theo tường thành. Lương Cửu Công sợ mất hồn vía, kêu lên thất thanh: "Vạn tuế gia!" rồi chạy vội vàng về phía trước.
Cá đám người mặt cắt không còn hột máu. Vị thống lĩnh kia dẫn theo thị vệ, gấp rút chạy về phía tường thành, chạy một hơi tới ngay bên cạnh mới thấy hoàng đế đang đứng trước bờ tường nhô lên trên thành, lúc này mới hết lo lắng. Áo trong của Lương Cửu Công đã ướt đẫm mồ hôi, hắn liên tục dập đầu: "Vạn tuế gia, người dọa chết nô tài rồi... Nô tài xin Vạn tuế gia bảo trọng thánh thể."
Hoàng đế hơi cười cười. Bọn thị vệ cầm theo đèn lồng, đang vây quanh hắn, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, vẻ mặt hoàng đế vẫn ung dung bình thản: "Không phải trẫm vẫn đứng ở đây sao?" Hắn dõi mắt nhìn ra xa, đêm đen nặng nề, tất cả dân chúng cửu thành đều nằm trong tầm mắt hắn. Hắn cười, cười vô cùng thoải mái: "Ngươi nhìn xem, thiên hạ này đều là của trẫm, vì sao trẫm không trân trọng bản thân chứ?"
Lương Cửu Công nghe giọng hắn không nhận ra là vui hay buồn, vì vậy vô cùng hoảng sợ mà không ngừng dập đầu. Lại nghe hoàng đế nói: "Khởi giá hồi cung."
Về đến Càn Thanh cung, Lương Cửu Công sợ hoàng đế bị nhiễm gió lạnh nên vội sai người đi chuẩn bị nước nóng, tự mình giúp hoàng đế tắm rửa. Hoàng đế thay y phục, trên người chỉ mặc một chiếc áo dài lụa có hoa văn chữ thọ. Lương Cửu Công cười nói: "Tuy trong noãn các không lạnh nhưng Vạn tuế gia mới tắm xong nên tóc dựng hết cả lên rồi. Đêm cũng đã khuya, nếu như Vạn tuế gia vẫn xem tấu sớ thì mặc thêm áo lông vào đi ạ."
Hoàng đế không muốn nói chuyện, chỉ vẫy vẫy tay. Lương Cửu Công liền gọi Họa Châu đi lấy áo lông cáo đen đến, hầu hạ hoàng đế mặc vào. Hoàng đế thuận miệng hỏi: "Có gì ăn được không?" Hắn vẫn chưa ăn cơm tối, lúc này chắc đã đói rồi.
Lương Cửu Công bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: "Bẩm Vạn tuế gia, có đồ ăn lợi cho tiêu hóa, có sữa, chè, có cháo từ gạo tẻ mới nhập từ phía nam."
Hoàng đế đáp: "Vậy ăn điểm tâm và chè đi."
"Vâng." Lương Cửu Công hỏi thêm: "Vạn tuế gia vẫn ăn chè hạnh nhân chứ?"
"Trẫm ăn nó phát ngấy rồi, đổi loại khác."
Lương Cửu Công lại đáp một tiếng vâng, hắn lui ra ngoài đi bảo thái giám Ngự Thiện phòng chuẩn bị. Một lúc sau thì có bốn món điểm tâm được dọn lên, vẫn là thịt ngan tẩm rán xốp giòn, bánh ngọt, bơ bọc khoai môn, bánh rán giòn rắc vừng và một bát chè ngọt bát bảo đang bốc khói nghi ngút.
Hoàng đế cầm thìa bạc thử một ít chè rồi đẩy luôn chiếc bát. Lương Cửu Công cười lấy lòng: "Có phải Vạn tuế gia thấy không ngọt phải không? Nô tài sẽ cho thêm ít đường." Hắn mở cái khay màu đỏ thẫm chạm trổ hoa văn, lấy ra lọ đường nho nhỏ bằng bạc, thêm một nửa thìa đường mịn vào.Hoàng đế ngẩng đầu, thấy Họa Châu đang đứng góc kia, liền vẫy vẫy tay gọi tới. Họa Châu đến, hoàng đế chỉ vào món thịt ngan rán giòn trước mặt nói: "Thưởng cho ngươi."
Họa Châu vừa vui vừa sợ, mỉm cười vái lạy: "Tạ Vạn tuế gia."
Hoàng đế thấy nàng rất vui vẻ, hai má thì ửng hồng. Hắn hỏi: "Ngươi vào cung mấy năm rồi?"
"Nô tì vào được ba năm rồi."
Hắn ừ một tiếng, lại hỏi: "Ở trong cung có tốt không?"
"Ở trong cung đương nhiên tốt."
Trong lòng Cẩm Thu cũng loạn cả lên: "Vẫn luôn đặt ở bên gối của chủ nhân."
Lòng nàng dần dâng lên một chút lạnh lẽo, nàng khẽ rùng mình. Cẩm Thu thấy khóe môi Lâm Lang dần hiện lên một nụ cười, nụ cười mang theo sự buồn bã cùng bi thương. Cẩm Thu sợ hãi, khe khẽ hỏi: "Chủ nhân, người sao vậy?"
Lâm Lang khẽ lắc đầu: "Ta không sao, tự dưng thấy cái lạnh ngấm vào, lạnh hẳn lên." Cẩm Thu vội nói: "Tuy là trời nắng to nhưng vẫn có gió thổi vào qua tấm bình phong đó." Lấy thêm một chiếc áo đến cho nàng mặc vào. Lâm Lang nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta đi chính điện."
Cẩm Thu nghe nàng nói vậy, đành theo nàng đi thẳng tới chính điện. Lúc đi qua dãy nhà hai bên chính điện thì thấy một đợt vó ngựa bụi tung mù mịt phía xa xa khiến nàng dừng bước. Cứ tưởng là có tấu khẩn. Lúc tới gần mới thấy là vài con ngựa cao lớn, chúng đều bị ghìm cương bắt dừng lại ngay trước cửa thùy hoa. Con ngựa dẫn đầu có lông màu đỏ thẫm, vừa phi như bay nên đang còn hăng, hí vang liên hồi. Lúc này nàng mới nhìn rõ người cưỡi ngựa. Áo choàng lớn đỏ sẫm tung bay một cái, vén chiếc mũ tránh gió ra, hóa ra là một vị nữ tử vô cùng thanh tú.
Tiểu thái giám vội tiến đến kéo con ngựa lại, cung kính hành lễ: "Thỉnh an Nghi chủ nhân."
Vị Nghi tần kia xuống ngựa, vừa đi vừa tháo hai dải lụa buộc nơi cổ xuống, nàng nói: "Đứng dậy hết đi." Cởi xong áo choàng thì tiện tay quăng một cái về phía sau, có một cung nữ nhún gối đỡ lấy rồi lui xuống.
Lâm Lang đi dưới mái hiên, hỏi Cẩm Thu: "Vị đó có phải là Nghi chủ nhân không?" Cẩm Thu cười đáp: "Còn không phải sao, ngoài vị ấy ra thì hậu cung còn ai có thể cưỡi ngựa? Vạn tuế gia từng nói, chỉ có Nghi chủ nhân mới là Mãn Châu cách cách thật sự. Ở Tây Uyển mấy năm trước, Vạn tuế gia còn tự mình dạy Nghi chủ nhân cưỡi ngựa bắn cung nữa." Nói đến đây tự biết mình lỡ lời nên lén nhìn sắc mặt của Lâm Lang. Không có gì khác lạ, chỉ đành thầm trách trong lòng.
Đã tới trước chính điện, lại nghe tiếng bước chân lộn xộn, một đoàn mấy người cùng đi tới. Người đi đầu chính là vị Nghi tần vừa mới gặp. Nàng ta đã thay xiêm y, lại là một thân áo gấm đỏ tươi. Tuy là nữ tử nhưng lại cực kì có khí khái anh hùng. Nhìn thấy Lâm Lang thì hơi hất cằm, sai người: "Vào bẩm với hoàng thượng, nói là thái hậu phái ta đến thỉnh an hoàng thượng."
Tiểu thái giám vâng lời đi, Nghi tần vốn đứng ở nơi có gió thổi qua, chợt ngửi thấy một hương thơm xa xôi, không phải hương hoa lan cũng chẳng phải xạ hương, càng không phải mùi son phấn tầm thường. Không kìm được mà xoay người nhìn, chỉ thấy ánh mắt Lâm Lang đang nhìn chăm chú vào cây bích đào trước điện. Đúng độ hoa nở rộ, màu đậm tươi đẹp, đỏ như hoàng hôn xán lạn, làm cho hành lang phủ một lớp hoa màu đỏ. Cả khuôn mặt nàng giống hệt như bạch ngọc vậy, không có lấy chút máu, trông đau khổ cảm động lòng người. Hoa đào rơi sau lưng nàng cũng biến màu ảm đạm.
Là Lương Cửu Công tự mình ra đón, hắn hướng Nghi tần phủi phủi hai tay áo rồi quỳ xuống: "Vạn tuế gia cho gọi chủ nhân vào."
Nghi tần đáp một tiếng. Đã có người vén cao chiếc mành lên từ lâu, Nghi tần đã đi đến bên cửa, không nhịn được mà quay đầu lại. Lâm Lang vẫn đứng ở chỗ cũ, người như chưa động đậy một chút nào. Ánh mắt vẫn nhìn vào cây hoa đào không chớp lấy một lần. Gió thổi qua, thổi vào những bông hoa rực rỡ rụng trên nền đất làm nó bay loạn lên như một trận mưa hoa đỏ. Một vài bông rơi vào trong tay áo nàng, vài bông rơi lên búi tóc dày đen nhánh, chúng hơi run run, cuối cùng vẫn rơi hết xuống.
Nghi tần đi vào trong điện. Lương Cửu Công lại không theo vào. Hắn quay đầu thấy Lâm Lang đang từ từ phủi đi những bông hoa rơi trên áo. Lại một trận gió nữa khiến càng nhiều bông hoa đỏ tươi rơi xuống lộn xộn. Nàng cũng chẳng buồn phủi đi nữa, mặc kệ trận mưa hoa rơi hết lên người. Lương Cửu Công cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng: "Chủ nhân vẫn nên hồi cung đi thôi."
Lâm Lang gật gật đầu, đi ra vài bước thì bỗng dừng chân. Nàng lấy ra một miếng ngọc bội trong tay áo: "Lương am đạt, phiền ngươi đưa thứ này cho hoàng thượng."
Lương Cửu Công đành nhận lấy, là một miếng như ý đường viền là hoa văn rồng, ngọc trong suốt, chạm vào thấy ấm áp. Trên bề mặt có khắc chữ mảnh bằng những sợi tơ vàng, là "Tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc." Ở phía dưới có kết tua rua màu vàng, biết ngay là vật dụng của hoàng đế. Cầm thứ nóng bỏng này trên tay thật khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hắn đành cười cười: "Chủ nhân, ngày tháng vẫn còn dài. Đợi qua mấy ngày nữa Vạn tuế gia khỏe hẳn, người tự mình đến gặp rồi giao lại Vạn tuế gia là được."
Lâm Lang thấy hắn không nhận thì hơi mỉm cười: "Cũng tốt." Nàng cầm lấy miếng ngọc trong tay rồi quay lại nói với Cẩm Thu: "Chúng ta quay về thôi."
Nghi tần tiến vào trong điện. Trong điện rộng rãi sáng sủa vô cùng. Vải thưa trên song mới được thay, sáng trong như tuyết, hiện lên bóng hoa bích đào trên đó. Gió thổi nó lay động, mang đến một hương thơm như có như không.
Nàng đi đôi giày da hoẵng, bước đi cực nhẹ. Hoàng đế đang dựa người vào một chiếc gối lớn, trong tay có cầm một bản tấu. Ánh mắt hình như nhìn xuyên qua bản tấu mà thẳng tới một nơi nào đó trên tràng kỉ không xa trước mặt. Nàng thấy trên tràng kỉ cũng đang chất đống tấu chương mấy ngày tích lại, đoán là hoàng đế lại đang lo lắng chuyện chính sự. Nàng lặng lẽ khéo léo thỉnh an, cười nhẹ rồi gọi một tiếng: "Hoàng thượng."
Hoàng đế như mới bất chợt lấy lại tinh thần, kiễng người dậy. Trên mặt là nụ cười hơi ngẩn ngơ: "Nàng tới rồi." Ngừng một lúc rồi hỏi tiếp: "Sao nàng lại tới?"
"Thái hậu phái thần thiếp đến." Nghi tần đáp.
Thấy vẻ mặt bình thản của hoàng đế, sắc mặt đã dần hồi phục như bình thường. Hoàng đế lại bắt đầu ho, nàng vội vàng bước lên vỗ nhẹ vào lưng hắn. Bàn tay hắn lạnh lẽo đẩy nàng. Trong lòng nàng không hiểu sao dâng lên một nỗi lo lắng, lại gọi một tiếng: "Hoàng thượng." Hoàng đế như cực kì mệt mỏi, nói: "Trẫm vẫn còn vài bản tấu, nàng lặng lẽ ngồi đây với trẫm... bảo bọn họ thay hương đi. Loại hương này không tốt, mùi hắc cả người."
Trong cái đỉnh lớn trên nền đang đốt hương Long Tiên. Nghi tần tự mình đi lấy hương Tô Hợp đến thắp. Hương này vốn dùng để làm tâm thần ổn định. Hoàng đế tập trung xem tấu sớ, thi thoảng ho lên một hai tiếng. Gió thổi qua, hoa đào ngoài hiên vốn rụng đầy trên đất, gió cuốn hết lên, hoa rơi vào trên giấy dán. Bay bay rồi lại rơi xuống nhẹ nhàng, không thấy nữa.
Nghi tần nhớ lại ngày xưa hoàng đế từng dạy nàng một câu thơ: "Nhất phiến hoa phi giảm khước xuân, phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân."* Lúc đó là ở Tây Uyển, đúng lúc hoa đào nở rộ. Nàng cưỡi ngựa giữa rừng hoa đảo đỏ rực rỡ như mây ngũ sắc, hoàng đế mỉm cười từ xa xa, đợi nàng thở hổn hển xoay người xuống ngựa, hắn liền đọc câu thơ này cho nàng nghe. Nàng cười rạng rỡ: "Thần thiếp không hiểu." Hoàng đế cười nói: "Trẫm biết nàng không hiểu, trẫm cũng không hy vọng nàng hiểu. Hiều rồi lại sinh buồn phiền."
(* Trích "Khúc Giang nhị thủ" của Đỗ Phủ
Gió thổi khiến từng cánh hoa rơi xuống làm nhà thơ buồn bã trước dấu hiệu mùa xuân đang dần trôi đi.)
Nhưng hôm nay lúc nàng đứng dưới mái hiên, nhìn nữ tử gây xôn xao cả hậu cung đó, lại vô tình nhớ tới câu thơ kia. Trong lòng không hiểu có cảm xúc gì, chỉ thấy khó chịu đến rầu rĩ. Nàng vốn ngồi trên một chiếc ghế nho nhỏ, ngẩng mặt lên, hoàng đế hình như vừa quay mặt trong vô thức, nhìn lên cây bích đào, rồi lại cúi đầu xem tấu sớ. Trong điện chỉ có mùi hương Tô Hợp vây quanh, tỏa ra bốn phía.