Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn (Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân)
Chương 5 : Như lần gặp đầu tiên [ii]
Ngày đăng: 14:49 18/04/20
Hắn quay về đến ngự doanh, tiểu thái giám đứng bên ngoài cửa lều nhỏ giọng báo: "Lương công công về rồi sao? Vương gia và Nạp Lan đại nhân đang tiếp chuyện Hoàng thượng ở bên trong." Lương Cửu Công gật đầu một cái, khẽ bước vào trong lều.
Cả một cái lều lớn đều lót da dê bên dưới, bước lên không một tiếng động. Hoàng đế ngồi ở giữa, thần sắc thảnh thơi. Dụ vương gia cười nói với Nạp Lan Tính Đức: "Dung Nhược, người thổi tiêu tối hôm trước quả thật là nữ nhân. Chúng ta đánh cuộc thua rồi, ngươi muốn tặng vật gì thì cứ nói ra."
Nạp Lan cười mỉm bảo: "Dung Nhược không dám."
Hoàng đế cười nói: "Hôm đó nghe thấy tiếng tiêu du dương, uyển chuyển, ngươi nói nhất định là nữ nhân, Trẫm cũng cho rằng như thế. Chỉ là Phúc Toàn không tin, cứ muốn đánh cược với ngươi, bây giờ thua đến tâm phục khẩu phục rồi."
Phúc Toàn đáp: "Hoàng thượng anh minh." Hướng Dung Nhược cười cười: "Ta nhận thua, tiễn Phật tiễn đến Tây phương (ý nói đã làm thì làm đến cùng, trọn vẹn), theo ta thấy tối đó ngươi rất thích người này, hay là ta thay ngươi cầu Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ban nàng cho ngươi? Nhất cử lưỡng tiện, cũng coi như là giúp Hoàng thượng đi."
Tình cảm giữa Hoàng đế và huynh trưởng xưa nay rất thân thiết, lúc này cười bảo: "Ngươi muốn hắn cảm kích ngươi thì nói thẳng ra, sao còn đẩy sang Trẫm?"
Phúc Toàn đáp: "Hoàng thượng chẳng phải hay bảo: "Dung Nhược - Kiêm Điệp tình thâm, tiếc là không được dài lâu, thật khiến người ta thở dài buồn bã." Nữ tử kia tuy chỉ là cung nữ nhưng tài mạo có thể sánh đôi với Dung Nhược. Nô tài thay Hoàng thượng tác thành nên đoạn giai thoại này, hiển nhiên là vi quân phân ưu* rồi."
* Lo nghĩ, suy nghĩ thay vua
Nạp Lan đáp: "Đã là người trong hậu cung thì thần không dám vượt quá bổn phận."
Hoàng đế nói: "Bồng Sơn không xa, Lá đỏ đề thơ*... thời xưa đều là giai thoại, ngươi có thể so với Tống Tử Kinh, lẽ nào đến sự độ lượng của Triệu Trinh** Trẫm cũng không có?"
- -----------
* Một nam tử thả chiếc lá đỏ có viết bài thơ bên trên bề mặt xuống sông, cung nữ ở trong cung lượm được, không biết thơ của ai nhưng cũng viết lại một bài trên chiếc lá đỏ khác, thả xuống mặt nước. Sau này hai người lấy nhau mới biết phu quân/ thê tử của mình giữ chiếc lá còn lại.
** Chỉ Tống Nhân Tông Triệu Trinh, hoàng đế đời thứ tư thời Tống
- -----------
Dung Nhược bất ngờ buông lỏng dây cương, tay run run. Tâm trạng phiền loạn không không chế nổi, hắn cực lực cố bình tĩnh lại, trên mặt không hiện ra cảm xúc gì. May mà Phúc Toàn không để ý đến, vẫn cười cười: "Hoàng thượng đã coi trọng ngươi như vậy, ta đây cũng phải làm tốt vai trò bà mối thôi."
Dung Nhược đáp: "Thánh ân mênh mông, thẹn không dám nhận. Vương gia lại vất vả vì Dung Nhược như vậy, Dung Nhược thật sự không dám nhận."
"Chẳng qua ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, Hoàng thượng có bảo không được để ngươi chịu thiệt, tất nhiên ta sẽ thành thật không khách khí nữa." Phúc Toàn ngừng một lát lại nói: "Ta đã sai người đi điều tra cả rồi, cung nữ thổi tiêu kia là nữ nhân nhà Pha Nhĩ Bồn, gia môn hóa ra lại không thấp bé chút nào. Nói ra không chừng ngươi lại biết, nàng ấy là họ hàng của Vinh Tần. Ta nghe nói nàng ấy có dung mạo xinh đẹp, phong thái tao nhã, còn là do Hoàng thượng ban thưởng nữa, lệnh tôn đại nhân chắc hẳn là cực kì vừa ý."
Còn chưa nói hết đã thấy chiếc roi ngựa tết từ lụa hồng trong tay Nạp Lan rơi phịch xuống đất. Nạp Lan định thần, thúc ngựa quay lại, khom người nhặt lên chiếc roi.
Phúc Toàn cười trêu: "Bằng nấy tuổi rồi, nghe đến việc cưới vợ còn bối rối đến thế này sao?"
"Vương gia nói đùa rồi. Long ân này của Hoàng thượng hạ thấp cung nữ hậu cung, triều ta vốn chưa từng có tiền lệ. Dung Nhược quả thật không dám nhận, xin Vương gia ở trước mặt Hoàng thượng chối từ giúp nô tài."
Phúc Toàn nghe hắn tuy ban đầu có ý khước từ, nhưng đến giờ ngữ khí đã kiên định, biểu lộ sự từ chối hoàn toàn. Trong lòng cảm thấy kì lạ, chỉ là không thể hiểu nổi. Hắn cùng Nạp Lan thân thiết nên hắn mới toàn tâm toàn ý giúp Nạp Lan tính toán. Trước đó vì nghe được mấy lời bẩm báo của Lương Cửu Công nên biết Lâm Lang đã không thể lấy được. Hai ngày nay hắn đặc biệt phái người lặng lẽ đi thăm dò, nghe nói nữ nhi của đại thần Pha Nhĩ Bồn đang làm ở Tứ Chấp Khố. Pha Nhĩ Bồn là cháu đích tôn của Phí Anh Lạc, kế thừa tước vị nhất đẳng, tuy ở trong triều không có nhiều quyền thế nhưng tước vị hiển hách. Không ngờ hắn một lòng lo liệu, Nạp Lan lại kiên quyết từ chối không nhận.
Phúc Toàn đang muốn khuyên bảo, thấy Nạp Lan chỉ nhìn về phía núi xa, ánh tà dương trùm xuống từ phía tây, màu vàng kim chiếu lên mặt hắn. Tướng mạo hắn vốn thanh tú, ánh mắt, lông mày hiện lên vẻ lãnh đạm. Phúc Toàn không nhịn được bảo: "Dung Nhược, sao ta thấy ngươi sống không vui vẻ gì?"
Nạp Lan sợ hãi, phục hồi tinh thần đáp: "Vương gia vì sao lại nói như vậy?"
Phúc Toàn thở dài: "Ai da, chắc hẳn là ngươi nhớ đến phu nhân, ngươi là người nặng tình cho nên ngay cả Hoàng thượng cũng phải than thở thay ngươi." Lại ngừng một lát rồi tiếp: "Tối nay tìm việc gì vui vui thôi, ta đi thúc giục Hoàng thượng, chúng ta thi cưỡi ngựa, thế nào?"
Quả nhiên Dung Nhược tươi cười: "Lẽ nào Vương gia thua vẫn chưa phục sao?"
Phúc Toàn cầm chắc roi mây, cười lớn: "Ai bảo lần trước ta thua chứ? Chỉ là ta không thắng thôi, lần này chúng ta thi tiếp."
Dung Nhược giơ tay lên che ánh sáng cho đỡ chói, nhíu mắt nhìn những lá cờ vàng phấp phới phía xa, bảo: "Chúng ta đã lùi xa đến vậy."
"Vừa hay lần này nên thi một chút, hai ta bắt đầu từ đây, ai đến ngự giá trước coi như người đó thắng." Phúc Toàn nói xong không đợi Dung Nhược đáp, hai đùi đã húc mạnh vào bụng ngựa, hô lên một tiếng. Con ngựa liền phi bốn vó như bay. Dung Nhược cũng vội vàng vung roi phi ngựa đuổi theo. Thị vệ của Phúc Toàn cùng thân binh tùy tùng ầm ĩ hò hét rồi lao theo sát cạnh. Tiếng vó hơn chục con ngựa dồn dập, bụi cuộn mù mịt trên con đường nhỏ vừa bị chúng dày xéo phi qua.