Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)
Chương 20 : Hồn Lìa Khỏi Xác
Ngày đăng: 12:07 30/04/20
Edit: Hân Hân Bảo Bối
Thân thể con người có tam hồn, gọi là Thiên Hồn, Địa Hồn, Nhân Hồn, hay còn được gọi là Chủ Hồn, Giác Hồn, Sinh Hồn.
Đạo kinh có nói, thế gian vạn vật, cỏ cây chi chúc chỉ có một Hồn, tên là Sinh Hồn, chỉ biết sinh sôi kết quả, không biết khổ vui.
Chim bay muôn thú thì có hai Hồn, vừa là sinh hồn, biết sinh trưởng đi đi lại lại, hai là Giác Hồn, dù sao cũng biết đau đớn vui vẻ, thấy khó mà tránh, biết yêu cầu, biết ấm no, nhớ ân hay trả thù.
Bởi vì vạn vật sinh trưởng, thân có tam hồn, đầu hướng lên trời, cho nên con người có ba hồn bảy vía, biết thiện ác, thiên địa chính là như vậy.
Nói trắng ra là, Sinh Hồn chính là Chúa Tể sinh mạng, cũng chỉ người sống có hồn phách, hoặc là đem hồn phách ra khỏi người chết, một khi Sinh Hồn rời thân thể, vậy đã nói rõ người này đại hạn không xa, muốn chết.
Bất quá nhìn tình trạng Khâu Tiểu Điệp bây giờ, tạm thời hẳn không có việc gì.
Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm nói: "Nơi này là một nơi cô không nên tới, bất quá cô yên tâm, tôi sẽ dẫn cô rời đi. Nhưng là có chuyện cô phải nói cho tôi biết trước mới được... Ngày hôm qua ở bên ngoài nhà của cô, tại sao lại nói tôi vô lễ?"
"Bởi vì, bởi vì tôi không muốn để cho anh ta thấy tôi cùng với anh..."
Bạch Thường thiếu chút nữa thì thổ huyết, đây là cái gì lý do gì vậy, không muốn để cho người khác thấy, liền muốn hô to bắt hắn làm lưu manh? Vị đại tiểu thư này tính khí thật đúng là khác người.
"Ha ha, cô không muốn để cho người kia nhìn thấy tôi à, là bạn trai cô?" Bạch Thường nhớ lại cái đó dáng vẻ ngông cuồng của Thiệu Vô Ưu, tự nhiên lại thấy khó chịu.
"Xin lỗi, chuyện này có chút phức tạp, nhưng anh tin tôi, tôi sợ có một số việc, sẽ gây bất lợi cho anh."
"Được rồi, không cần quan trọng hoá lên như thế. Nhưng mà lần này cô bệnh không nhẹ, ngay cả hồn phách cũng rời thân thể, nếu như không phải là gặp phải tôi, hồn phách của cô rời thân thể bảy ngày liền sẽ chết."
"Cái gì, hồn phách của tôi rời cơ thể?" Khâu Tiểu Điệp mặt đầy kinh ngạc, "Anh nói, linh hồn của tôi xuất ra khỏi cơ thể. Bây giờ tôi không phải là người sống? Vậy nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
"Không sai, cô bây giờ không phải là người sống, cô có thể cho là như thế. Nơi này chính là Âm Ti phố, là nơi âm dương giao nhau, người sống thì không cách nào tới chỗ này."
"A, vậy tại sao anh lại ở chỗ này, anh cũng đã chết sao?"
"Tôi không chết..."
"Bây giờ quỷ... Lá gan cũng nhỏ như vậy?"
Bạch Thường không nhịn được cười ra tiếng, nhưng rất nhanh thì lại nhăn lại lông mi.
Nước miếng quỷ tinh tuy nói là một trong ba nguyên liệu chính của Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhưng hai cái còn lại một cái so với một cái càng khó tìm hơn.
Sau đó, còn phải đi tìm nấm linh thi, nghe nói loại thực vật này, chỉ sinh trưởng ở Cửu Âm Chi Địa trăm năm mới có một lần linh thi.
Vậy thì càng là thứ tồn tại trong truyền thuyết rồi.
Đương nhiên, Bạch Thường vẫn có lòng tin, trong vòng năm ngày, dựa theo cách nấu được Bạch gia ghi lại, đem những nguyên liệu nấu ăn này gọp đủ.
Rời đi rừng cây sau khi, Bạch Thường trực tiếp trở về nhà.
Mở cửa tiệm cơm đi vào, một cổ gió quất thẳng vào mặt.
Bạch Thường không kìm được liền rùng mình, định thần nhìn lại, cả người đều sợ ngây ra.
Trong tiệm cơm bừa bộn, khắp nơi đều là bị người động vào, ngay cả quầy trong cũng bị người mở ra.
Chẳng lẽ là ăn cướp?
Bạch Thường vọt vào tiệm cơm, chỉ thấy mặt đất rất bừa bãi, nhưng hắn vội vã kiểm tra một phen, phát hiện không có gì mất cả.
Vốn cô gái đang mê man trong phòng ngủ cũng không thấy đâu.
Còn nữa,bức tranh hắn đem từ nhà Khâu Tiểu Điệp cũng bị mở ra, rơi xuống đất.
Chẳng lẽ có người thừa dịp chính mình không có ở đây, xông vào tiệm cơm, mang đi cô gái kia?
* Sẽ ráng mỗi ngày một chương cho tới hết tháng.