Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 7 : Lạy Miếu Hoàng Bì Tử

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: Hân Hân Bảo Bối



Bách Quỷ Chí Dị ghi lại...



Quỷ thắt cổ thì không cần giải thích, Bạch Thường bây giờ cũng không cái công phu đó.



Bất quá, Bách Quỷ Chí Dị có nói, muốn giết quỷ thắt cổ, trước tiên phải cắt đoạn giây thừng của nó!



Bạch Thường tâm vừa động, vung tay từ trong tay áo bắn ra một đạo bạch quang, soạt một cái đem giây thừng trên cây chặt đứt.



Quỷ thắt cổ chết là vì giây thừng, cho nên oán khí đều ở trên giây thừng, chỉ cần trước chặt đứt giây thừng, thì đồng nghĩa với phá vỡ một nửa bản lĩnh của nó.



Giây thừng vừa đứt, quỷ thắt cổ trước mặt phát ra một tiếng la to, tóc đột nhiên nổ tung, lộ ra một bên mặt bầm tím thấy ghê.



Một cổ sát khí mãnh liệt tản ra, trong đêm tối nhất thời càng lạnh thêm mấy phần.



" Chửi thề một tiếng, xấu như vậy còn ra dọa người, ngươi đi chết đi!"



Bạch Thường một tiếng quát to, vung một tấm Phá Sát Phù liền bay đi, đánh thẳng vào quỷ thắt cổ.



Vừa đụng đến lá Phá Sát Phù kia liền bốc cháy, cơ hồ là trong nháy mắt liền biến thành rồi tro bụi, bay xuống đất.



WTF.., ngay cả Phù cũng không sợ a, Bạch Thường sắc mặt nhất thời có chút thay đổi.



Có lẽ một chiêu này đã làm cho quỷ thắt cổ nổi giận, há miệng to đến mức nứt ra, cái lưỡi dài màu đỏ xông tới nhanh như như tia chớp, thoáng cái quấn ở trên cổ Bạch Thường.



Bạch Thường né tránh không kịp liền trúng chiêu, trở tay liền tóm lấy cái lưỡi dài, chỉ cảm thấy dính dính mà còn lạnh, đồng thời đầu lưỡi vẫn còn đang tìm cách vòng quanh cổ của Bạch Thường, tìm xem miệng hắn ở đâu.



"Cái con em gái ngươi, lão tử không gay!"



Bạch Thường né tránh, một tay nắm cái lưỡi của nó, dùng sức kéo một cái, quỷ thắt cổ liền lảo đảo nhào tới hắn.




Cách đó không xa, chẳng biết lúc nào xuất hiện một ánh sáng màu đỏ.



Khâu Tiểu Điệp lập tức la lên: "Chính là vậy, tôi nhớ đến lúc ấy cũng xuất hiện ánh sáng màu đỏ, sau đó liền thấy vị đạo sĩ kia."



Bạch Thường suy nghĩ một chút, đối với Khâu Tiểu Điệp nói: "Cô ở nơi này chờ tôi một chút, tôi đi qua nhìn một chút xem có chuyện gì."



Khâu Tiểu Điệp lập tức lắc đầu, liền bắt lấy cánh tay của Bạch Thường, mặc kệ Bạch Thường nói cái gì, như thế nào cũng không buông ra.



Đùa, lúc này để cô ở lại một mình, vậy đơn giản so với giết cô còn còn đáng sợ hơn.



Huống chi, nơi này trên đất còn nằm một cái không biết là người hay quỷ gì đó.



Bạch Thường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng cô đi về phía trước, bên người gió đêm ô ô thôi đến, nhánh cây hoa lạp lạp rung chuyển, Khâu Tiểu Điệp sợ mặt mũi trắng bệch, gắt gao ôm lấy cánh tay của Bạch Thường.



"Không cần để ý tất cae đều là tác động bên ngoài, chuyên tâm đi tới. Nhớ, sợ là do tâm, nghi ngờ mới có thể sinh quỷ, chỉ cần không tự mình hù dọa mình, trên đời này liền không có gì quỷ quái." Bạch Thường lãnh đạm nói.



"Bớt đi, trên đời này không có quỷ, vậy quỷ thắt cổ từ đâu ra?"



Bạch Thường không nói gì, hai người đi không tới trăm mét, liền thấy phía trước, có một tòa miếu nhỏ lẻ loi, ngọn đèn đèn đỏ liền treo ở cửa miếu.



Bạch Thường liếc mắt nhìn cửa miếu liền nhận ra được, những động vật này không phải là con chuột, mà là một đám Hoàng Bì Tử.



Quỷ dị hơn là, bàn thờ trong miếu tựa hồ thờ một cái tượng.



Hai người thoáng đến gần chút để nhìn, mới phát hiện trên bàn thờ là một cổ khô.



"Cái này, cái này thật giống như cái tên đạo sĩ đưa tôi ăn..."



Khâu Tiểu Điệp không che giấu được sợ hãi, giọng nói run rẩy, chỉ trước mặt nói.