Tiến Công Sủng Phi

Chương 133 : Thăm dò Vân Khê

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


Edit: Tồ Dung hoa.



Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.



Một lát sau, Tề Ngọc mới dịu lại đôi chút. Hắn ngồi ngay ngắn, sai Lý Hoài Ân gọi thái y tới.



“Trẫm muốn xem thử, lời ái tần nói rốt cuộc là thật hay giả!” Tề Ngọc dựa người vào thành xe, tuy sắc mặt đã trở lại bình thường nhưng lông mày nhíu chặt, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ không thèm để ý đến Thẩm Vũ.



Nghe hắn nói thế, Thẩm Vũ vốn còn ủ rũ lập tức lấy lại chút tinh thần, trên mặt lộ vẻ giảo hoạt.



“Hoàng thượng xem thử là được!” Giọng của Thẩm Vũ lập tức trở nên mềm mại, có vẻ như đã không còn để ý đến chuyện vừa rồi nữa.



Nghe thấy giọng nói vui vẻ của nàng, nam nhân nhẹ nhàng mở một mắt nhìn sang, trên mặt Thẩm Vũ quả thật có chứa ý cười nhè nhẹ. Khóe môi Tề Ngọc cũng theo đó hơi nhếch lên, nhưng hắn lại xoay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện với nàng.



“Tham kiến Hoàng thượng và Xu Tu nghi.” Thái y dẫn Vân Khê lên xe ngựa.



Tề Ngọc từ từ mở mắt, theo bản năng đưa mắt nhìn Vân Khê trốn sau lưng thái y. Vì đang ở trong xe ngựa không thể đứng, nên lúc hai người hành lễ trông có vẻ rất gò bó.



“Mau xem cho Xu Tu nghi đi, ban nãy nàng ấy không cẩn thận để ngón tay chọc vào miệng vết thương, không biết miệng vết thương có bị rách không!” Tề Ngọc phất tay, miễn lễ cho thái y và Vân Khê.



Thái y bắt mạch cho Thẩm Vũ trước, hình như vì để kiểm chứng lời Thẩm Vũ nói, đôi mắt Tề Ngọc luôn nhìn chằm chằm Vân Khê. Tất nhiên là Vân Khê đã nhận ra ánh mắt của Hoàng thượng, cả người nàng ta trông rất khẩn trương, cúi thấp đầu, đến một động tác nhỏ cũng không dám nhúc nhích.


[1] Lăng trì: Hình phạt thời phong kiến, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.



“Trẫm bảo ngươi cút xuống xe, ngươi không nghe thấy à?” Tề Ngọc nhướng mày, vẻ không kiên nhẫn trên mặt càng rõ hơn, rõ ràng là đã sắp chạm tới giới hạn nhẫn nhịn cuối cùng của hắn.



Cơ thể Vân Khê run lên, cuối cùng nàng ta chỉ có thể quỳ một gối xuống đất, gắng gượng bò về phía cửa xe, đau đớn trên eo kích thích thần kinh từng chút một, làm cho nàng ta có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.



“Lý Hoài Ân, vào đây kéo tiện tì này xuống xe!” Lửa giận trong lòng Tề Ngọc ngày càng lớn, tuy hắn muốn trực tiếp đá nàng ta xuống, nhưng lại sợ bẩn giày mình, nên hắn bèn cao giọng hô một câu.



Có điều, lời nói của hắn không được ai trả lời. Sau một lúc yên tĩnh, giọng nói yếu ớt của Lý Hoài Ân mới vang lên.



“Hoàng thượng, nô tài, ọe…” Lời còn chưa nói xong, Lý Hoài Ân đã khom lưng nôn tiếp. Hắn tựa người vào vách xe bên ngoài, gắng gượng đứng thẳng, dạ dày cồn cào.



Mấy ngày liền gấp rút lên đường, sớm đã làm hắn ngất lên ngất xuống, bây giờ hắn như đang ở tình trạng thoi thóp. Nhưng Hoàng thượng sai bảo, hắn thật sự không dám không theo.



“Đợi nô tài nôn xong, dạ dày nô tài khó chịu, ọe…” Hắn cố gắng nói thành một câu, nào ngờ cơn buồn nôn lại dâng lên, hắn chỉ có thể tiếp tục ghé vào cạnh xe ngựa, nôn đến nỗi tối tăm mặt mày.



Lúc này, Tề Ngọc thật sự đã bị chọc giận. Một cơn gió thổi tới, chẳng may cuốn theo mùi nôn của Lý Hoài Ân chui vào trong xe. Ngay tức khắc, bệnh sạch sẽ của Tề Ngọc bạo phát, lại nghe thấy tiếng nôn không ngừng ở bên ngoài của Lý Hoài Ân, Tề Ngọc sắp nôn tới nơi. Hắn vội vàng bước tới, đá thêm hai cước lên eo Vân Khê, nàng ta lập tức ngã nhào xuống xe ngựa.



Cung nhân cạnh đó giật nảy mình. Minh Âm và Minh Tâm trông thấy Vân Khê, hai người nhìn nhau, rồi chầm chậm bức tới, một trái một phải đỡ nàng ta lên.



“Lý Hoài Ân, ngươi dám nôn bên cạnh xe ngựa của trẫm à, gan chó lại to lên rồi! Đến lúc trở về hoàng cung xem trẫm có lột da ngươi ra không! Tiếp tục lên đường!” Âm thanh lôi đình của Tề Ngọc truyền ra, phu xe tất nhiên không dám làm trái ý hắn. Thị vệ đằng trước vừa bắt đầu di chuyển, xe ngựa bên này đã lập tức tiến lên.