Tiến Công Sủng Phi

Chương 152 : Quy mao hoàng đế [*]

Ngày đăng: 20:41 18/04/20


[*] 龟毛: quy mao. Ý chỉ một người hay xoi mói để ta đến từng chi tiết nhỏ một cách thái quá, thường khiến người bên cạnh muốn phát điên lên



Edit: Chang Phi.



Beta: Vy Chiêu dung.



"Bổn cung tự biết hôm qua cảm xúc không tốt, cho nên lần này tới thỉnh tội. Mong rằng các vị công công châm chước một chút." Thẩm Vũ thu hết biểu tình của mấy tiểu thái giám vào mắt, vẻ mặt ôn hoà, ngữ khí cũng trở nên cực kỳ ôn nhu.



Minh Âm thấy Thẩm Vũ cũng đứng ra, lại còn hạ thấp tư thái như thế, liền cảm thấy tự tin hẳn lên, nghiêng mặt quét mắt nhìn một loạt tiểu thái giám, ý bảo cho bọn họ đi vào.



Mấy người kia cúi đầu, mặc niệm một câu "tội lỗi", trong lòng yên lặng thắp một cây nến cho chính mình.



"Thục phi nương nương, không phải bọn nô tài không cho ngài đi vào. Hoàng thượng có nói, nếu ngài tới thỉnh tội thì mời ngài ——" Lúc này, vẫn là thái giám đứng ở giữa lên tiếng, hắn khẽ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, âm thầm mặc niệm một câu "Ta không vào địa ngục thì ai vào".



Chẳng qua hắn mới nói được một nửa, trong lòng cũng càng thêm nhút nhát, nuốt nuốt nước miếng, mới thấp giọng nói: "Mời ngài quỳ ở đây cho đến lúc Hoàng thượng thấy vừa lòng mới thôi!"



Thẩm Vũ hơi sửng sốt, nàng không ngờ Hoàng thượng sẽ để nàng quỳ ở bên ngoài. Phạt quỳ ngoài cửa cung, cung nhân tới tới lui lui nhất định có thể nhìn thấy, danh tiếng thịnh sủng của nàng cũng sẽ bị giảm đi.



Chẳng qua nàng cũng không phải là người thích làm ra vẻ, Hoàng thượng trong tối ngoài sáng đều đưa bậc thang cho nàng, không có khó khăn cũng tạo ra khó khăn để nàng tới cửa cầu xin. Vậy quỳ thì cũng có sao!



Minh Âm cau mày, trong lòng có mấy phần xúc động muốn đi vả vào cái miệng rộng kia hai cái, đương nhiên nàng không dám vả đầu sỏ gây tội là Hoàng thượng, chỉ có thể nghĩ cách hành hạ nhóm tiểu thái giám này thôi!


Lý Hoài Ân trở vào trong điện với tâm tình rất tốt, Hoàng thượng ngay cả một ánh mắt tán thưởng cũng không cho hắn, vẫn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm về phía Thẩm Vũ.



Lý Hoài Ân không khỏi bĩu môi, dù sao hắn cũng bị Hoàng thượng xem nhẹ đến thành thói quen rồi.



"Lý Hoài Ân!" Nhưng còn chưa đợi hắn thở xong, bên kia Hoàng thượng lại gọi hắn nữa. Đầu Lý Hoài Ân bắt đầu "thình thịch" nhảy dựng lên, hắn rất muốn chọn một chỗ gần Hoàng thượng một chút mà đâm đầu, như vậy lúc óc bắn ra mới có thể bắn lên mặt Hoàng thượng được! Được rồi, lại đạt thêm được một kỹ năng mới!



Hắn yên lặng thả ba mươi hai cái phẫn nộ cho chính mình, đáng tiếc còn chưa làm xong, hỗn thế ma vương kia đã nói ra phân phó.



"Mắt chó của mấy người đó nhìn cái gì mà nhìn, ngươi đi xuống phân phó một tiếng, tất cả không được nhìn Thục phi! Cung nhân qua đường cũng không được, ai nhìn nhiều thêm một cái, liền móc mắt hắn xuống, đưa tới Ngự Thiện phòng lấy muối ướp xong làm đồ ăn nhắm rượu!" Tề Ngọc vung tay lên, liền chỉ thẳng ra bên ngoài.



Lý Hoài Ân không khỏi nhìn lướt theo hướng hắn chỉ, ồ, bầu trời thật xanh! Bên ngoài Long Càn cung đen nghìn nghịt một đống cung nhân cùng thị vệ đấy? Nếu hắn nghe theo lời Hoàng thượng phân phó, đi ra ngoài hạ mệnh lệnh, bên ngoài lại không được lớn tiếng ồn ào, cả đám như vậy đều phải đi qua đó mà truyền lời cũng có thể chết người đấy được không!



Hắn hơi tuyệt vọng nhìn con đường xa như vậy, trong lòng nôn một ngụm máu. Hắn cẩn thận tưởng tượng, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vài phần thâm trầm: Đúng rồi, vừa rồi không phải đạt được một kỹ năng hạng nhất sao? Hiện tại nên thử một chút xem sao? Thật muốn nhìn óc trắng đỏ bắn lên mặt Hoàng thượng nha!



"Vậy nô tài liền đi thông báo cho đám mắt chó đó!" Cuối cùng hắn khom lưng uốn gối mà hành lễ, lại lần nữa bước chân chạy ra ngoài.



Ha ha, kỹ năng mà hắn phải chết trước mới có thể làm bẩn mặt Hoàng thượng, mua bán lỗ vốn như vậy, không làm!



Đợi Lý Hoài Ân kéo dài hơi tàn mà đi thông báo cho mấy người, lại bảo bọn họ thông báo cho nhau, hơn nữa còn căn dặn mấy người đặc biệt giám sát, hắn mới một bước thành ba lung lay mà đi trở về.



Hắn không muốn trở vào chút nào, lại phải đối mặt với cái mặt gấu kia của Hoàng thượng sao? Hoàng thượng quy mao như vậy, sau khi trở vào nhất định lại có một đống phân phó cho hắn! Hắn cảm thấy cả người đều không thoải mái nổi!