Tiến Công Sủng Phi
Chương 164 : Đừng sợ
Ngày đăng: 20:41 18/04/20
Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Rine Hiền phi.
Lý Hoài Ân ngồi trên ván trượt gỗ vô cùng đơn sơ, bắt đầu trượt xuống từ bậc thang cao nhất xuống dưới, thật sự vô cùng xóc nảy. Mơ hồ nhìn được thân hình run rẩy của hắn, ngay cả tiếng kêu khóc cũng chứa vài phần run rẩy.
Đến khi ván trượt trượt đến bậc thang cuối cùng, Lý Hoài Ân lúc này mới chạm đất, giống như vừa ngã nhào xuống từ đám mây, cả người nặng nề lảo đảo.
Long liễn dừng cách hắn không xa, Hoàng thượng nhìn Lý Hoài Ân ngồi trên ván gỗ, hơi nhăn mày. Nét mặt Lý Hoài Ân lúc này vô cùng hoảng loạn, hai mắt thất thần, si ngốc nhìn về phía trước, tinh thần rối loạn.
"Lý Hoài Ân, mau đưa ván để trẫm và Thục phi cùng ngồi!" Tề Ngọc lạnh giọng thúc giục, nét mặt có chút không kiên nhẫn.
Lý Hoài Ân thấy Hoàng thượng tức giận kêu lên ầm ĩ liền đứng dậy theo bản năng, nhưng mông vừa rời khỏi ván gỗ, dạ dày đã cuồn cuộn dâng trào. Hắn vẫy tay với Hoàng thượng, một chữ cũng không kịp nói, trực tiếp che miệng chạy đi chỗ khác.
Xong đời, thật muốn nôn! Nhất định phải chạy đến chỗ Hoàng thượng không thấy mà nôn, nếu không rất có thể Hoàng thượng sẽ bắt hắn ăn lại những thứ đó.
Nhìn cảnh tượng Lý Hoài Ân phải chạy đi chỗ khác nôn mửa, Thẩm Vũ ngồi trên long liễn mà sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy. Nàng nhìn những bậc thang thật dài của Long Càn cung, từng đợt tê dại từ da đầu truyền đến. Bậc thang được bao phủ bởi một màu tuyết trắng, bởi vì lúc nãy Lý Hoài Ân dùng ván trượt một đường, đường đi hiện ra rất rõ, mỗi một góc vuông của bậc thang đều có một đoạn không có tuyết, lộ ra màu xám vốn có của đá cẩm thạch.
Tề Ngọc vốn còn đang nghĩ cách để người khác tìm thêm ván trượt, Thẩm Vũ đã nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không muốn trượt tuyết! Thần thiếp muốn về cung!"
Giọng nàng tuy rằng nhỏ như muỗi kêu, nhưng giọng điệu nôn nóng đó vẫn truyền vào tai Tề Ngọc rất rõ. Hoàng thượng dừng việc phân phó lại, quay người kéo nàng xuống.
Thẩm Vũ không còn cách nào, chạy không thoát, cầu không được, chỉ có thể yên lặng đi phía sau hắn, buớc lên từng bậc thang. Ván trượt đã được đặt ngay ngắn, Tề Ngọc lại kéo nàng ngồi xuống thêm lần nữa.
Lúc Thẩm Vũ vừa ngồi vào ván, cả người căng thẳng đến cứng ngắc, rõ ràng là vô cùng lo lắng, sợ hãi.
"Trượt từ từ, có trẫm ở đây. Đợi lát nữa trẫm và nàng cùng nhìn cảnh tượng đẹp đẽ của hậu cung!" Tề Ngọc duỗi cổ, nhỏ giọng trấn an bên tai nàng, vừa nói vừa nâng tay ôm eo nàng, hai tay đặt trước bụng.
Hắn thấy Thẩm Vũ gật đầu bèn nhẹ giọng nói: "Đẩy."
Giọng hắn vừa dứt, ván trượt lập tức bị đẩy xuống. Gió lạnh trực diện thổi tới, bên tai vang lên tiếng gió vù vù rung động, Thẩm Vũ vô thức nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám nhìn cảnh tượng bốn phía.
Dường như Tề Ngọc cảm nhận được sự lo lắng của nàng, cả người dịch lại gần nàng vài phần.
"A Vũ trẫm giúp nàng che tai lại, nàng mau mở mắt nhìn cảnh sắc này một chút." Môi Hoàng thượng gần như dán vào tai nàng mà nói chuyện, không đợi Thẩm Vũ phản ứng, Tề Ngọc đã vươn tay bịt tai nàng lại.
Tiếng gió gào thét bên tai lập tức nhỏ đi không ít. Không còn âm thanh quấy nhiễu, lá gan Thẩm Vũ lớn hơn một chút, y theo lời Hoàng thượng phân phó mà mở to hai mắt. Nàng vừa liếc mắt đã thấy hoàng hôn nơi chân trời, hòa cùng với ánh nắng chiều đỏ rực.
Long Càn cung là tòa cung điện cao nhất hậu cung, hơn nữa còn có rất nhiều bậc thang, bây giờ lại trượt xuống, rất có cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Điện vua, sảnh chính được hoàng hôn làm nổi bật lên, giống như được mạ một lớp ánh sáng vàng, tường hồng ngói vàng lạnh lẽo ngày thường hiện giờ lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảm giác sợ hãi trong lòng Thẩm Vũ hoàn toàn biến mất, từ từ nắm chặt thảm lông trong tay. Lại đặt bàn tay của mình lên mu bàn tay nam nhân, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến.