Tiến Công Sủng Phi

Chương 15 : Phong vị Uyển nghi

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Edit: Akamiyatran



Beta: Mộc Lan + Đông Thần Thần aka Miyuki



Tề Ngọc có một thói quen, đó là khi hắn nhìn trúng gì đó, ưu điểm là sự kiên nhẫn của hắn càng lâu, mưu kế càng chu toàn. Còn nếu ngay ánh nhìn đầu tiên đã không thích, nhất định cả đời quăng đi như giày rách, rất ít có cơ hội quay lại. Bây giờ đang nằm trên giường đợi hắn sủng hạnh – Thẩm Vũ, cực kỳ may mắn trở thành người trước, một nữ nhân hắn coi trọng hơn nữa còn muốn đè lên!



Ngón tay nam nhân từ từ tăng thêm lực, ra ra vào vào mang theo một chút nước hoa hồng, còn lẫn theo những thứ khác. Tề Ngọc nhìn thấy chất lỏng ấm áp này, mâu quang càng thêm u ám, kiên trì đến lúc ba ngón tay ra vào dễ dàng, hắn đã đến cực hạn, hai tay lập tức tách chân nàng ra, thẳng thắt lưng để vật nóng của mình đi vào.



Mặc dù có phía trước mở rộng, nhưng Thẩm Vũ vẫn đau đến mức rên ra tiếng. Tất nhiên nàng không dám vừa cắn vừa xé bảo người này lăn xuống dưới, chỉ có thể cắn chặt môi phòng ngừa bản thân thất khố, trên mặt còn phải ra vẻ nửa đau đớn nửa hưởng thụ.



Đối với biểu hiện cố gắng hết sức của nàng, Tề Ngọc đương nhiên vừa lòng. Vòng eo hữu lực của nam nhân chuyển động rất nhanh, không quá lâu sau, tiếng va chạm “Bành bạch” của thân thể vang lên trong nội thất, làm cho người ta đỏ mặt một hồi. Thẩm Vũ vô lực nằm trên giường rồng, cả người buông lỏng, để Hoàng Thượng có thể kết hợp với nàng càng thêm chặt chẽ.



Mỗi một chỗ trên thân thể nam nhân này nàng đều quen thuộc, lúc nào nên khít thì khít, lúc nào nên thả lỏng thì thả lỏng. Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, thân thể vặn vẹo mỗi khi hắn đẩy eo tiến vào, giọng nói cực kỳ mềm mại. Trâm ngọc bích trên đầu Thẩm Vũ, sớm bị rớt ra lúc nam nhân dùng sức va chạm, một đầu đầy tóc đen xoã tung trên giường rồng tơ vàng hoàng gấm, có vẻ cực kỳ yêu mị.



Làm khổ cho Tề Ngọc, lần đầu tiên suýt nữa không kiềm được đã tiết. Đáy lòng hắn thầm hận nói: Quả nhiên là lẳng lơ mất hồn, so với những nữ nhân trong hậu cung hắn từng gặp qua còn lợi hại hơn!



Đương nhiên, ý nghĩ của hắn không duy trì được bao lâu, Hoàng Thượng đã hoàn toàn chìm đắm vào bên trong. Cơ quan cảm giác trên cơ thể đều muốn tìm được khoái cảm trên nguời Thẩm Vũ.



Ở trong Long Kiền cung này một khắc đáng ngàn vàng, trong hậu cung lại có không ít người tối nay ngủ không ngon giấc. Dẫn đầu đương nhiên là Thái Hậu, ngay khi Thẩm Vũ theo Hoàng Thượng bước ra khỏi Thọ Khang cung, bà lập tức hối hận.




“Tần thiếp tạ chủ long ân!” Thẩm Vũ nhẹ nhàng cúi người hành lễ, khẽ cúi đầu che lại nụ cười thản nhiên trên khóe miệng.



Chỉ là một đêm thị tẩm mà thôi, nàng đã trực tiếp từ dân nữ chưa có phẩm cấp trở thành Uyển nghi tứ phẩm. Trong lòng lại âm thầm thêm vài phần tự giễu, khoảng cách đến Hoàng Hậu, cũng không coi là quá xa.



“Xu uyển nghi, nô tài trước hết chúc mừng ngài, đợi lát nữa tư phục ti sẽ đưa xiêm y trang sức của Uyển nghi đến.” Thái giám kia cung kính hành lễ với Thẩm Vũ, Thẩm Vũ thản nhiên gật gật đầu, rồi bảo người tiễn hắn rời đi.



“Uyển nghi, Hoàng Thượng sai nhóm nô tỳ hầu hạ ngài trang điểm, lát nữa còn phải đi thỉnh an ở Thọ Khang cung!” Một nữ tử ăn mặc như đại cung nữ đi tới, nàng ta cúi đầu dịu dàng nói một câu với Thẩm Vũ, lập tức để nàng ngồi xuống trước gương đồng.



Trên người Thẩm Vũ còn mặc bộ xiêm y hôm qua, cũng không dám búi tóc quá phức tạp. Nàng vừa ngồi xuống, có cung nữ tiến đến, vươn tay gỡ xuống châu sai trên đầu nàng, tóc đen tức thì xoã tung.



Họa mi, môi son má phấn, một khuôn mặt tựa phù dung làm không ít cung nữ trong điện ngẩn ngơ một hồi. Trên thân là áo gấm thêu hoa hải đường trang* như mây, phối với váy đỏ có một lớp sa** hồng kết đầy ngọc trai. Dưới ánh mặt trời, chiếc váy tản mát ra ánh sáng lóa mắt. Cuối cùng cung nữ thay nàng búi tóc tay rất khéo, cuốn qua cuốn lại, đã búi xong phi tiên kế. Trình lên khay ngọc, rõ ràng là trâm ngọc bích lung linh tối hôm qua Hoàng Thượng chọn, nhẹ cắm trên tóc, lại điểm xuyết thêm mấy đóa quyên hoa (hoa lụa).



(* Trang sức, dùng các thứ phấn sáp vàng ngọc mà chải chuốt cho đẹp thêm gọi là trang.



** Một thứ dệt bằng tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặc mát gọi là sa.



Phi tiên kế: hẩm