Tiến Công Sủng Phi
Chương 170 : Hiền phi sắp chết
Ngày đăng: 20:42 18/04/20
Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Rine Hiền phi.
Ngày hôm sau, Thẩm Vương phi đúng giờ đến gặp Hiền phi thương lượng, hai người đều hận Thẩm Vũ nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đối phó với Thẩm Vũ có chút khó khăn, bởi dù sao phía sau Thục phi vẫn có Hoàng thượng chống lưng, hậu cung này không có bao nhiêu người dám ra tay, ngay cả Thái hậu cũng phải kiêng kị vài phần.
Hai người vẫn chưa thương lượng ra mưu kế hữu hiệu gì, cung nữ đã vào truyền lời, bảo rằng Tuệ Tần đã đến.
Nếu Thôi Cẩn tới, không có lý do gì lại không cho nàng vào cửa. Nhưng chuyện Hiền phi và Thẩm Vương phi đang bàn bạc vô cùng mẫn cảm, hơn nữa bọn họ vẫn chưa rõ ý tứ của Thôi Cẩn, vậy nên đành dừng câu chuyện lại, không biểu hiện thêm điều gì.
"Ta mới biết cô mẫu đến, vừa hay đang có lá trà rất ngon, vậy nên mang tới đây để mọi người nếm thử." Thôi Cẩn vừa nói vừa để cung nhân mang dụng cụ pha trà đến, xắn tay áo lên, tự mình pha trà.
Thôi Cẩn vô cùng hiểu rõ trà đạo, động tác pha trà vừa thuần thục vừa đẹp mắt, ánh mắt hai người không tự chủ dừng lại trên người nàng, tâm tình vốn đang nóng nảy cũng theo động tác pha trà mà dần dần bình tĩnh lại. Một lúc sau, Thôi Cẩn đã rót đầy chung trà cho hai người.
"Hôm nay ta đành xem mình là tiểu nha đầu, chăm chỉ hầu hạ hai người uống trà vậy." Mặt Thôi Cẩn mang ý cười, giọng nói còn chứa vài phần nghịch ngợm.
Hiền phi và Thẩm Vương phi đều cười, tay bưng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Cách pha trà của Thôi Cẩn vô cùng chuẩn xác, Hiền phi phẩm trà chỉ cảm thấy hương vị thuần khiết, nước trà thơm nồng. Sau khi nuốt xuống, đầu lưỡi vẫn còn vị ngọt, trong miệng còn vương hương, dư vị khôn cùng.
Thôi Cẩn thật sự không hề chuẩn bị thêm chén trà thứ ba, chỉ không ngừng rót trà cho bọn họ. Ba người vốn đều xuất thân từ thế gia, tuy rằng tuổi tác cách biệt, nhưng nói chuyện lại vô cùng hợp ý nhau.
[1] Tế tân: Là một vị thuốc, có tác dụng chữa đau răng, phong hàn, ho đờm,...
Các cung nữ xung quanh nghe xong đều liên tục lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong đó có một cung nữ hầu hạ bên người Hiền phi đứng ra nói: "Nhiều ngày nay Hiền phi nương nương không hề dùng dược liệu, căn bản không thể tiếp xúc với tế tân. Mấy ngày trước nương nương đã cảm thấy ngực không thoải mái, nhưng lại không để ý, không ngờ hôm nay lại thành ra như vậy!"
Nàng ta vừa nói vừa nức nở, không ít cung nhân xung quanh cũng khóc theo. Hiền phi đang lúc như mặt trời ban trưa, mấy ngày trước còn diễu võ dương oai muốn đánh giết Thục phi, bây giờ lại chuẩn bị xuống mồ, thật sự là tạo hóa trêu người.
Đỗ Viện phán nghe được lời này thì lập tức nhíu chặt mày, tình hình này có lẽ đã bị hạ độc rồi. Xem ra lại là một vị chủ tử bị hạ độc thủ, dựa vào tính tình của Hoàng thượng, giả sử như vị Hiền phi nương nương này chết, nếu không tìm ra hung thủ cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
"Ngươi cứ theo phương thuốc này mà sắc cho nàng uống, có tác dụng hay không còn phải xem số mệnh của nàng!" Đỗ Viện phán phất tay viết phương thuốc rồi đưa cho cung nữ, nét mặt ai thán càng thêm rõ ràng.
Dáng vẻ này của Hiền phi rõ ràng bị trúng độc đã lâu, kẻ hạ độc cũng vô cùng kiên nhẫn. Thời gian dài, liều lượng cũng chậm rãi tăng thêm, vậy nên Hiền phi mới không lập tức phát hiện ra. Có lẽ tối nay Hiền phi sẽ tỉnh lại.
Sau khi uống thuốc, một lúc lâu sau, quả nhiên Hiền phi có chút ý thức. Phần lớn cung nhân canh giữ trong điện đều chờ đợi, giống như hy vọng thấy ánh rạng đông. Nhưng khi Hiền phi vừa khôi phục chút ý thức đã bắt đầu thở hổn hển, há to miệng, không ngừng hít lấy không khí, nhưng dường như vẫn không đủ. Tay nàng ta cấu chặt vào chăn đệm, đôi mắt trừng lớn, tròng mắt giống như sắp rơi ra.
Mặc kệ đôi mắt đang sung huyết, nàng ta không ngừng hít thở, giống như cá mắc cạn sắp chết, không ngừng hít thở. Dáng vẻ thê thảm kia làm người xung quanh cảm thấy vô cùng thống khổ, chẳng thà chết đi còn hơn phải chật vật thế này.
"Bụp bụp!" Âm thanh trầm đục truyền đến, Hiền phi không thể thở được, dùng tay đánh bùm bụp vào giường đệm, miệng há hốc, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu hô hấp một cách gian nan.